Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Ở tuổi 40


Có cái email này "FW: If U must know...I'm 41" gởi đến từ đứa bạn, a stupid dr Phil personality test.

Anyway, cách đây không lâu, mình còn sung sướng hồi hộp bước qua tuổi 20, và mình tự hỏi, "Tuổi 30, mình sẽ như thế nào nhi?" Và nhủ rằng chắc có lẻ mình sẽ ở 1 vị trí nào đó rất xa, xa hơn tất cả những gì mình có thể dự đoán. Ít hơn mình tưởng mình biết, mình giờ đây đang ở giữa chặng đường mà cũng chỉ nhích 1 chút nữa thôi, cây kim đồng hồ cũng sẽ điểm số 40, và nó sẽ cứ tiếp tục chạy không mệt nghĩ, và sẽ không chờ 1 ai.

Hôm kia mẹ chồng mình bị chóng mặt phải vào emergency . Nhỏ giờ mình ít vào bệnh viện, chỉ có những lần đưa bố mẹ hoặc người thân lớn tuổi vào khám sức khỏe hoặc thăm bệnh. Thế thôi. Tuy kết quả lần này không có gì phức tạp, mà chỉ là 1 số triệu chứng nhỏ, cũng làm mình lo sốt vó.. Rồi mình bắt đầu suy nghĩ, và lo -- trạng thái bình thường của con người.

Thời gian trôi nhanh. Thời gian sản sinh ra những nhân tố mới, và cũng hủy hoạt sự tồn tại của nhân tố cũ. Ngày nhỏ, sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, mẹ thường kêu mình đấm bóp lưng và vai cho mẹ. Ngày nào mẹ cảm thấy khó chịu, mẹ bảo mình cạo gió. Cái thìa với chai dầu xanh dường như đã quen tay mình, và đã mài mòn lưng mẹ. Giờ đây, mỗi lần mẹ ốm, lọ dầu xanh và những vết cạo đã chẳng còn si nhê gì với mẹ nữa. Toan tính thời gian và những vết hằn chồng chất trên da thịt tỉ lệ thuận lên những con số của tuổi tác của mẹ . Nhìn mẹ, mình đếm tuổi già của vũ trụ.

Khi mình 40...

Con số 40 từ lâu đã rất xa lạ đối với mình. Nhưng cũng như con số 30 của cái thời 20, sẽ chẳng mấy chốc nó sẽ đến, không rụt rè, không nhân nhượng.

Không đoán cũng biết, biết trong hy vọng, khi ấy mình vẫn còn được 2 bà mẹ và những đứa con mọn. Càng thu thập thêm con số năm sống, mình càng nhận ra thêm trách nhiệm. Có lẽ ý nghĩa của cuộc sống chính là ở chổ mình nhận ra trách nhiệm để sống. Bổng dưng mà mình cảm thấy cần phải sống . Bổng dưng mà mình bắt đầu lo xa. Sống như sợ mất đi bất cứ 1 phút giây nào đó trong vòng quỹ đạo của mình. Sống như ngày mai sẽ là 41.

Tuổi 40 ơi... chờ đợi... xin đừng đến...

Pensee