Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Em

"Thông báo: Đồng bào mới đến đảo
chuyến ghe XXX, gồm 1 đồng bào!"

Đặt chân lên cát,
từng bước, từng bước ... Em đi dè dặt
Giửa tiếng sóng biễn hoàng hôn
Em sợ sệt ngó quanh
Ai là bạn, ai là thù ?
Em lên 9
Bím tóc dài ngơ ngác
Con nai buồn còn bở ngở trong em .

Tôi đứng một bên
lặng lẽ dõi nhìn ...
biết đâu đó, có 1 người thân ?
củng chìm trong số phận nơi biễn cả
cùng những người xấu số (hay may mắn) hơn em ...

Bất chợt,
Em quay đầu lại
Nhìn tôi
bốn giọt nước mắt bắt gặp nhau
Mặt trời lặng lẽ mờ dần nơi cuối biễn ...

Em là cô nhi ...
Họ bắt em uống thuốc phòng thai
Đêm đêm có tiếng khóc bật dậy trong mơ
"Xin các ông tha ..!"
Tôi ôm em, ôm chín tuổi vào lòng
Ôm nước Việt, ôm nỗi ngậm ngùi chưa kịp lớn ...

Cuộc hành trình nào củng xê dịch số phận con người
Em đi về đâu ? ra sao ? ... không rõ
Vì tôi củng là cô nhi
Cũng chẳng biết con sông đổ về bến nàỏ
Em giờ đây, chắc đã thành thiếu nữ
Mong em có thể nhìn cao, làm cô gái Việt Nam tự hào
Vì cho dù họ có lấy đi tất cả
Nhưng không thể nào!!!
không thể nào lấy được
lòng tự trọng trong chúng ta, phải không em ?

(Jan.19.2004)
Pensee

- Mong em biết, 17 năm rồi tôi vẫn luôn nhớ em .