Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008



Một trong những sở thích cũ kĩ tôi không bỏ được, và cũng sẽ chẳng bao giờ muốn bỏ, đó là cái thú đi lục lọi những tiệm sách cũ, mua rẻ bán rẻ, nơi những hang cùng ngõ hẻm của thành phố. Ngày tôi còn nhỏ, bố tôi không thích tôi đọc bất cứ loại sách nào, ngoại trừ sách giáo khoa, những cuốn truyện anh ngữ và cuốn kinh thánh. Vì vậy mỗi ngày tôi dành dụm tiền ăn sáng, mỗi sáng mẹ cho vừa đủ tiền mua 2 gói xôi bắp, loại điểm tâm rẻ nhất, hoặc 1 dĩa bánh bèo hoặc tô bún nhỏ . Số tiền này khoảng vừa đủ giá 1/4 cuốn truyện (tôi nhớ mang máng là thế!)

Thế mà gia tài sách, gồm các loại truyện tiểu thuyết trinh thám, cổ tích/thần thoại thế giới, khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết lịch sử..etc.. của tôi đã chứa đầy ngăn của chiếc bàn học dài 3-chổ-ngồi của anh chị tôi để lại cho tôi . Bố tôi chẳng bao giờ khám xét tủ sách của tôi, vì thế, ngăn tủ sách là 1 cánh cửa riêng quí báu đã đưa tôi vào 1 thế giới bí mật, mà người lớn như bố tôi chẳng thể nào hiểu được điều gì đang xảy ra trong chiếc đầu nhỏ bé ấy .

Bị mê mẫn cuốn hút vào những thế giới diệu kì tạo nên bằng 27 chử cái và những con dấu chấm-hỏi-ngã-nặng đó chỉ là 1 chuyện giản dị, như bất cứ tuổi thơ nào . Chuyện đáng nói là: tôi rất "chăm sóc" những cuốn sách này . Tôi nâng niu mỗi cuốn sách như những cô bé nâng niu những con búp bê hoặc những chú chó bông trắng xù lông xinh đẹp của họ. Tôi dành tiền mua giấy bông và bao nylon rồi bao ngoài bìa những cuốn sách, bên trên cùng dán label với tựa đề và tên tác giả với những nét chử bút màu nỗi bật . Đẹp y như những cuốn tập trong những ngày đầu khai trường.

Đứa nào trong lớp mượn tôi bất cứ món hàng nào quên trả cũng được, ngoại trừ sách truyện . Tôi có thể nhịn ăn, chứ không thể nào lướt qua 1 cuốn sách đẹp mà lại không mua. Mỗi người có mỗi cái để obsess gọi là căn bệnh sở hửu. Có lẽ, book obsession là căn bệnh lúc tôi còn nhỏ .

Tôi không nhớ từ bao giờ, tôi không còn mê mẫn đọc tiểu thuyết như trước nữa, nhưng, hình như, tôi chưa hề bao giờ vất bỏ đi 1 cuốn sách nào. Dọn nhà hoặc di chuyễn nơi này nơi khác, tôi có thể cho đi hoặc bỏ bớt những vật sở hửu khác, nhưng sách thì không. Cứ mỗi lần mở những trang sách cũ ra, những hàng chử nhảy múa, những câu nói, những âm thanh, màu sắc, những thế giới bên dưới, bên trên, và bên ngoài trí tưởng tượng của tôi được hình thành. Chúng đưa tôi đi từ miền mơ ước này qua những bến bờ thổn thức khác. Những cảm xúc, những hồi hộp bỡ ngỡ, tất cả đều không hề thay đổi.

Văn học và kiến thức là những giá trị không hề bị cũ theo sự định giá của thời gian và sự thay đổi . Mỗi cuốn sách đại diện cho 1 tư tưởng rất original . Tôi trân trọng những cuốn sách tôi đã đọc, đã nâng niu, và đã góp phần làm nên cái tôi ngày hôm nay. Giờ đây, tôi lại vẫn thích đi dạo các quầy sách cũ. Mỗi lần ra cửa tôi cũng khệ nệ dăm bảy cuốn. Có lẻ khi càng lớn tuổi, tôi càng sống thực tế . Tôi không còn thích tiểu thuyết nữa, nhưng bù vào đó, tôi lại thích đọc nữa phần còn lại của gia tài kiến thức văn học trên thế giới, đó là non-fictions. Nếu phải di chuyển, có lẻ 2 kệ sách và cái mớ ngổn ngang sách trong phòng tắm và trong phòng ngủ kia của tôi là 1 vấn đề lớn . Có lẽ, chúng là gia tài lớn nhất mà tôi có được trong thế giới vật chất này .

Hôm nay lại ghé tiệm sách cũ...
(Jan.2.2007)
Pensee