Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Buổi sáng bình yên...



Mở mắt thức dậy, nhìn đồng hồ đã 10 giờ sáng. Bài nhạc Mùa Đông Năm Ấy du dương phát ra từ phòng khách . Không khí se se lạnh. Mình mặc áo choàng vào mon men ra gian bếp, nhìn lên phòng khách thấy mẹ chồng đang ngồi nói chuyện nhỏ to với con trai bà . Khoảng không gian quí báu nên dành riêng cho 2 người. Thế là mình rót 1 ly sửa uống, rồi khe khẻ chui lại vô phòng quấn mình lại vào chăn ấm . khoanh 2 bàn tay dưới cổ, ngước mặt nhìn lên trần nhà. Ngoài vườn, nắng nhẹ tênh lung linh chiếu vào ô cửa. Mắt từ từ nhắm lại... thiu thiu...

Mùa đông năm ấy bố mình lên đồi chặt 1 cành thông mang về đặt vừa vặn ở góc phòng. Ở dưới gốc cây thông, bố làm 1 hang đá bằng giấy gói xi măng, rồi bố dùng sơn quết lên những viên đá giả làm cho chúng thêm phần xanh xám linh động. Anh chị em mình mang Chúa hài đồng, đức mẹ, thánh Giuse, 3 vua và các thiên thần bằng gốm ra lau chùi . Anh mình vốn ham chơi nghịch phá, vậy mà khi chùi rửa những pho tượng, anh trở nên tỉ mỉ một cách đáng yêu. Giăng đèn, kim tuyến, và lót rơm vào hang đá đâu đó xong xui. Phần bỏ tượng vào hang đá thật là long trọng. Mổi người được xếp 1 tượng. Anh mình luôn luôn dành ôm Chúa vào hang trước . Chị mình đưa đức mẹ, thánh Giuse vào sau . Mình còn nhỏ, đến lượt mình, chỉ còn mổi 1 thiên thần với đôi cánh bị gãy và chiếc loa dài để loan tin . Em mình nhỏ hơn, chỉ được xếp con cừu nhỏ cuối cùng cho nó nằm phủ phục bên tai Chúa hài nhi. Con cừu nhỏ phả hơi ấm cho Chúa hài đồng trong đêm đông giá lạnh.

Tuần mùa Vọng, sơ bảo bọn mình phải dọn mình trong sạch. Hễ đứa nào còn sót 1 tội cũ chưa ăn năn thống hối, hoặc phạm 1 tội nào mới, thì Chúa Hài Đồng sẽ chẳng ngự trong tâm hồn nhỏ bé của nó. Không biết người lớn ra sao, chứ con nít bọn mình cứ mỗi mùa Giáng sinh về là tâm hồn được dọn sạch và sáng như gương.

Mẹ đã đặt đan cho mình chiếc áo lạnh mới màu xanh dương . Mình rất yêu màu xanh dương. Chả hiểu vì sao, năm nào cũng bảo mẹ chọn màu này. Có lẽ mình yêu mầu da trời xanh bao la . Mình sung sướng mặc chiếc áo mới có 2 chiếc cổ hình cánh lá sen và 2 sợi dây nơ có 2 viên bi ở cổ áo. Ở đầu ngõ nhà mình, bọn thằng Hòa Bình con Thu, Linh đã gọi nhau ơi ới và đợi mình ở đấy. Vừa trông thấy nhau, đứa nào cũng Ồ lên, nào dép mới này, áo mới mũ mới này... mồi đứa có 1 cái mới. Mặc áo cũ của anh, chị, cũng gọi là mới. Con nít sao vô tư thế nhỉ!

Năm nào rước kiệu mình cũng được chọn làm đức mẹ ngồi ôm tượng chúa. Bình thường mình cũng hay ôm thằng cu Bô con chị Minh. Nhưng Chúa hài đồng ngoan ngoãn hơn thằng cu Bô thành thử công việc mình rất nhẹ nhàng. Chúa hài đồng không khóc nhè và không biết giãy giụa. Mình chỉ việc ngồi đó ôm cho hết buổi rước kiệu và hoạt cảnh là xong. Thằng Chính con chú Tiến làm ông thánh Giuse gắn hàm râu và chống cây gậy lụ khụ trông thật buồn cười. Mình ghét nhất là sau buổi rước kiệu, bọn chúng nó cứ đụng mình là cúi gập người, "Con kính chào đức mẹ ạ!" Rồi nếu có "thằng" thánh Giuse ở đó, thì tụi nó sẽ kéo "thằng" Giuse lại cặp đôi với mình. Khi có trí khôn, mình nằng nặc quyết không làm đức mẹ nữa.

Sau lể và rước kiệu, các sơ và anh chị ca đoàn phát cho trẻ con chúng mình mổi đứa 1 gói quà. Những viên kẹo đường xanh đỏ và những chiếc bánh cốm. Rồi chúng mình được xếp hàng vào hội trường để xem văn nghệ và hoạt cảnh. Cũng bài hát "Mùa Đông năm ấy" này chị Cẩm Vân đã hát để mở đầu chương trình. Chị Cẩm Vân xinh đẹp và hát hay vô cùng tận. Dưới ánh nến lung linh, chị mặc chiếc áo đầm trắng có đôi cánh dài tới đầu gối và chiếc vòng hoa cúc trắng trên đầu, tay chị cầm micro và cuốn nhạc, khuôn mặt nghiêm trang thánh khiết . Có lẻ đối với mình, hình ảnh chị đẹp hơn cả thiên thần. Vở kịch Cain và Abel do anh Linh và chị Mẩu Đơn đóng làm mình không khỏi không cầm được nước mắt. Chị Mẩu Đơn đóng xúc động quá. Khi chị ngã lụy với con cừu non của chị, làm cả đám con nít bọn mình sụt sùi khít khít. Rồi sau đó đứa này trêu đứa kia, "Nó khóc kìa!" Ngay cả thằng Minh vốn suốt ngày lêu lổng nghịch phá và chuyên hái trộm trái cây nhà hàng xóm, vậy mà cũng khụt khịt lau nước mắt, "Còn lâu tao mới khóc!"

Giáng sinh quê mình chỉ có bấy nhiêu thôi, nhưng sao ngày ấy năm nào mình cũng hồi hộp nô nức.
(xmas 2007)
Pensee