Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Vì Sao Bắc Đẩu














Lúc nhỏ, đúng 4 giờ sáng là tôi và bố quần áo tươm tất lội 2 con dốc để đi đến nhà thờ. Lịch trình cứ diễn ra như thế từ khi tôi có trí khôn cho đến ngày tôi không còn ở VN nữa.

Cái thú lớn nhất trong cuộc hành trình 2 con dốc ấy của tôi là được nhìn ngắm những ngôi sao buổi sớm, và dãi ngân hà. Bố tôi thường chỉ cho tôi những ngôi sao và những câu chuyện lẻ tẻ về vũ trụ loài người dựa theo kinh thánh. Chuyện ngôi sao dẫn đường cho 3 vua đem theo báu vật đến Jerusalem để tìm hài nhi. Chuyện về sự tích dãi ngân hà trong thần thoại hy lạp, chuyện về sao chổi, sao băng và truyền thuyết về những điều ước...

Có 1 vì sao sáng rực nhất trên nền trời mổi đêm tôi nhìn thấy ở hướng bắc đối diện nhà tôi, đó là Sao bắc đẩu. Bố tôi nói rằng, "người ta thường dùng sao bắc đẩu để xác định phương hướng, vì nó không di chuyễn như những ngôi sao khác"

Ngày cuối cùng tôi rời quê. Cũng vào một buổi sớm tinh mơ lúc 4 giờ. Tôi ngồi trên chuyến xe đò sớm nhất trong ngày, nhìn ra cửa sổ . Những người bán hàng rọng, dưới ánh sáng tinh mai mờ mờ sương lạnh, len lách xô đẩy giành nhau bán những gói thuốc lá, xâu bánh ít, ly trà nóng...etc .. Bất chợt, có ai đó gọi tên tôi. "A ơi A" .... Con Cảnh. Con bạn học cùng lớp với tôi. Nó đang len lỏi trong đám người xô đẩy ngoài kia để bán thuốc lá. Mười hai tuổi, nó đã phải gồng gánh cho việc mưu sinh . gánh nặng cuộc đời hẳn oằn trên tấm vai gầy đen còm cỏi .

"mày sướng quá ... mày được đi Sài Gòn!" ....

Ánh mắt ấy, tiếng thở dài ấy theo tôi suốt cả quảng đời còn lại phía trước. Chử "mày sướng quá" luôn làm tôi cắn rứt và hổ thẹn với chính mình và khi đối diện với cuộc sống.

Câu nói của con Cảnh trở thành 1 trong những vì sao bắc đẩu của tôi. Cho dù cuộc đời có muôn vàn biến chuyển, nhưng nó vẫn nằm đó bất di bất dịch. Mổi lần tôi yếu đuối ngả quị trước những thử thách, nó lại là sao bắc đẩu sáng lên trong đêm, vực tôi ngồi dậy. Tôi không cho phép mình ngả quị, bởi vì tôi còn nợ quá nhiều cho cuộc sống...

Những khi tôi gặp khó khăn, thất bại, hình ảnh con Cảnh tại bến xe đò hiện ra và xóa tan đi cái "tôi" thật nhỏ bé, để tôi không nghĩ đến mình nữa. Tôi nhận thấy, khi mình đau buồn, mình dành sự đau buồn thương cảm đó cho 1 người khác, thay vì tiếc thương cho thân mình, mình sẽ tìm ra phương thức giải quyết tốt đẹp, và mọi sự sẽ được thanh thản hơn. Tôi tin là thế. Khi mình xây dựng nền tảng căn bản cuộc sống vào 1 giá trị tuyệt đối - đó là tình yêu có thực trong những mối quan hệ hiện tại - với tha nhân, thì mình sẽ không bị ngã khi gió bảo đi qua đời mình. Ngược lại, khi mình xây nền tảng mục đích cuộc sống của mình trên cái "tôi" đầy yếu đuối và chênh vênh của mình, mình sẽ dễ dàng ngã quị.

Cuộc sống cũng như 1 bầu trời đêm, đưa mình đi đến những nơi tầm mắt mình không thể nhìn tới. Vì sao bắc đẩu trên kia, vẫn lấp lánh, vẫn không xê dịch, cho dù, có đôi khi, mây đen che phủ tầm mắt mình nhìn. Những thử thách, gian nan trong cuộc mưu sinh đôi khi đánh gục mình . Chỉ cần mình ngẩng mặt lên, và biết rằng, vì sao bắc đẩu - mục đích sống của mình vẫn còn tồn tại ở hướng Bắc .

Pensee