Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Dịu Nỗi Đau [Heal the World]

Hôm nọ chị MH ưu ái nhờ mình phỏng bài này cho dễ hát bằng tiếng Việt . Mình tạm dịch bản này rồi để đó nhủ rằng khi nào rảnh mình sẽ ngâm cứu một cách tỉ mỉ để người hát khỏi phải nuốt chữ . Hôm nay tình cờ nghe lại, sực nhớ cái bản tiếng V này tính lấy ra dịch lại ... nghe đi nghe lại mình vẫn thích cái version dịch cũ và không muốn sửa khúc nào hết luôn . (quá là tự tin) .... thậm chí hát theo anh Michael mà mình in lời Việt trong đầu luôn ... nhất là cái đoạn
Ta sẽ sống có trách nhiệm
Yêu dấu cho ta sự hồi sinh
Đắp xây niềm yêu thương ...
Đắp xây niềm sẽ chia ...

Mình thấy mình hát dễ lắm mà .... hì ..


Heal the World

Đặt đôi tay này lên tim
Và lặng khẽ nghe tiếng lương tâm
Nào cùng mơ, đời sáng tươi hơn về mãi sau .
Này em ơi, cùng chung sức
Để thấy bớt tiếng khóc cho nhaụ
Và ta có, thế giới sẽ không còn nhiều khổ đau .

Và kia ...
có những lối soi chúng ta
nếu em hướng trái tim về nhân sinh
Đắp xây một hôm nay ..
Đắp xây một ngày mai ...

Nào cùng xây
Thế giới mãi tốt nhé
Của tôi và của em và của toàn nhân loại...

Ngoài kia
Cái chết đang chờ
Nếu em hướng lương tâm về sự sống
Hãy gắng đắp xây
Thế giới của chúng mình.

Này em yêu, còn nghi vấn
Lặng tai nghe tiếng nói trong em
Tình yêu thương
Hiện diện khi con người biết xẽ chia .
Nào cầm tay, mình sẽ thấy
Niềm an tâm giữa mối nguy đe
Dù phong ba
Đừng buông tha và bắt đầu sống say mê .

Ta sẽ sống có trách nhiệm
Yêu dấu cho ta sự hồi sinh
Đắp xây niềm yêu thương ...
Đắp xây niềm sẽ chia ...

[
Nào cùng xây
Thế giới mãi tốt nhé
Của tôi và của em và của toàn nhân loại...
Ngoài kia
Cái chết đang chờ
Nếu em hướng lương tâm về sự sống
Hãy gắng đắp xây
Thế giới của chúng mình.
]

Và giấc mơ trong ta đang nỡ rộ
Sẽ lộ mãi trên từng ánh mắt
Và cuộc sống ta luôn luôn tin vào
Sẽ toả sáng muôn ngàn ơn thiêng

Thì tại sao ta vẫn cứ chờ
Để khổ đau cấu xé hồn sinh linh
Dù nơi đây có là chốn thiên thai
Của ai đó ...

Lòng vươn cao, cao mãi
Để niềm tin sống mãi không phai
Này trong tim,
ta có tình hynh đệ biết tương thân
cùng nhau xây, lòng tương ái
Và cho nhau lệ cười đắm tia vui
Dùng gươm đao
làm lưỡi cấy xây đời thắm tươi hơn.

[
Ta sẽ sống có trách nhiệm
Yêu dấu cho ta sự hồi sinh
Đắp xây niềm yêu thương ...
Đắp xây niềm sẽ chia ...
Nào cùng xây
Thế giới mãi tốt nhé
Của tôi và của em và của toàn nhân loại...
Ngoài kia
Cái chết đang chờ
Nếu em hướng lương tâm về sự sống
Hãy gắng đắp xây
Thế giới của chúng mình.
]
[repeat]

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

nguyen cau cho nhau

Lúc nãy, có 2 ông bà cụ trạc 65 tóc bạc phơ khệ nệ kéo 4 cái vali lớn và họ ngồi 2 ghế đối diện tôi . Có lẽ họ ra phi trường để bắt đầu 1 chuyến chu du xa đâu đó trên thế giới . Ông kéo báo ra đọc, còn bà thì ngồi thảnh thơi ngó quanh, ngó những người còn tuổi lao động đang đứng ngồi trong toa tàu, ngó những mái nhà lụp xụp xan xát nhau dọc theo đường rây, ngó những cảnh vật quen thuộc, ngó bâng quơ . Hình ảnh này gợi cho tôi nhiều cảm xúc .

Lý do lớn nhất mà tôi vẫn thích đi làm xa, vẫn thích theo đoàn tàu mỗi ngày vào ra eo biển, cũng chỉ là để bắt gặp những hình ảnh, những con người từ khắp mọi ngõ ngách của cuộc sống ... Họ thật thú vị .

Hôm nay trời nắng thật đẹp . Những ô cửa sổ tòa nhà đối diện vốn đóng kín nay được mở nghiêng he hé, khiến bóng nắng hắt hết qua chổ tôi ngồi . Tôi không tránh né . Tôi thích hửi cái mùi nắng cháy hơi khen khét trên da không thuốc chống nắng . Cái mùi này là mùi của mẹ tôi hai mươi mấy năm trước mà tôi rất thích rúc đầu vào hửi mỗi khi mẹ đi làm về . À ... tôi còn thích hửi mùi khói xe nữa . Quê tôi vùng cao, không khí ngày đó rất trong lành . Những lần được hửi mùi khói xe là những lần tôi đeo hành lý theo bố mẹ tôi xuống Nha Trang hoặc về SG . Tôi nhớ như in cái cảm giác khi ngồi ở bến đợi xe chuyển bánh, hít hà mùi khói và nhìn những con người lăn xăn lao động .... Tâm trạng của một người sắp đi xa .

Lâu lắm rồi không nghe lại bài nhạc này . Hôm nay nghe trúng lúc ngồi ngắm ông bà cụ ... Mới đó mà đã 5 năm cái khoảnh khắc này với ca đoàn hát bài nhạc này cho mình ...




Thứ Năm, 3 tháng 2, 2011

Osho

"I have heard a beautiful story - I don't know how far it is correct, I cannot vouch for it.

In paradise one afternoon, in its most famous cafe, Lao Tzu, Confucius, and Buddha are sitting and chatting. The waiter comes with a tray that holds three glasses of the juice called "Life," and offers them. Buddha immediately closes his eyes and refuses; he says, "Life is misery."

Confucius closes his eyes halfway - he is a middlist, he used to preach the golden mean - and asks the waiter to give him the glass. He would like to have a sip - but just a sip, because without tasting how can one say whether life is misery or not? Confucius had a scientific mind; he was not much of a mystic, he had a very pragmatic, earthbound mind. He was the first behaviorist the world has known, very logical. And it seems perfectly right - he says, "First I will have a sip, and then I will say what I think." He takes a sip and he says, "Buddha is right - life is misery."

Lao Tzu takes all the three glasses and he says, "Unless one drinks totally, how can one say anything?" And Lao Tzu says, " He drinks all the three glasses and starts dancing!

Buddha and Confucius ask him, "Are you not going to say anything?" And Lao Tzu says, "This is what I am saying - my dance and my song are speaking for me." Unless you taste totally, you cannot say. And when you taste totally, you still cannot say because what you know is such that no words are adequate.

Buddha is on one extreme, Confucius is in the middle. Lao Tzu has drunk all the three glasses - the one that was brought for Buddha, the one that was brought for Confucius, and the one that was brought for him. He has drunk them all; he has lived life in its three-dimensionality.

My own approach is that of Lao Tzu. Live life in all possible ways; don't choose one thing against the other, and don't try to be in the middle. Don't try to balance yourself - balance is not something that can be cultivated. Balance is something that comes out of experiencing all the dimensions o flife. Balance is something that happens; it is not something that can be brought about through your efforts. If you bring it through your efforts it will be false, forced. And you will remain tense, you will not be relaxed, because how can a person who is trying to remain balanced in the middle be relaxed? You will always be afraid that if you relax you may start moving to the left or to the right. You are bound to remain uptight, and to be uptight is to miss the whole opportunity, the whole gift of life.

Don't be uptight. Don't live life according to principles. Live life in its totality, drink life in its totality! Yes, sometimes it tastes bitter - so what? That taste of bitterness will make you capable of tasting its sweetness. You will be able to appreciate the sweetness only if you have tasted its bitterness. One who knows not how to cry will not know how to laugh, either. One who cannot enjoy a deep laughter, a belly laugh, that person's tears will be crocodile tears. They cannot be true, they cannot be authentic.

I don't teach the middle way, I teach the total way. Then a balance comes of its own accord, and then that balance has tremendous beauty and grace. You have not forced it, it has simply come. By moving gracefully to the left, to the right, in the middle, slowly a balance comes to you because you remain so unidentified. When sadness comes, you know it will pass, and when happiness comes you know that will pass, too. Nothing remains; everything passes by. The only thing that always abides is your witnessing. That witnessing brings balance. That witnessing is balance. "

Excerpt from "The Book of Understanding" by OSHO.



Existence is hilarious! If you just have eyes to see the hilarious points you will be surprised: in life there is no place to be serious. Everybody is slipping on banana peels - you just need an insight to see.

One just needs a little alertness to see and find out: Life is really a great cosmic laughter.

Those who become silent and happy join in the laughter.

Laughter is my message.

I do not ask you to do prayer. I ask you to find moments, situations, in which you can laugh whole-heartedly.

Your laughter will open a thousand and one roses within you.

Excerpt from "Laughter is my Message" by OSHO.

stress?

Sáng nay sau khi đậu xe, nhìn đồng hồ 7:30, còn sớm cho chuyến tàu sau, thế là mình tà tà moi headsets ra bỏ vào tai, tay kia bấm bấm lựa bài nhạc, đôi chân rề rề bước . Chợt đàng sau 2-3 người chạy vượt qua mình . Ngó lên, trước mặt cũng vài ba người ôm cặp táp, vén áo măng tô chạy có nước trối chết . Nhìn lại đồng hồ . À, còn 5 phút, nếu mình chạy như họ thì kịp chuyến tàu này, khỏi phải đợi thêm 15 phút . Mình cũng lật đật tăng đôi tốc độ, bước cấp tốc . Máu nóng dồn lên mặt, tim đập thình thịch ... ôi sao cảm giác thật khó chịu . Thế là mình đầu hàng . Mình không thể chịu được sự vội vã và nhất là bắt đầu 1 ngày đẹp trời như thế này bằng 1 cơn stress .

Đôi khi mình trở nên vô lý như thế đó . Ngó người ta làm gì rồi hưởng ứng theo một cách vô ý thức . Có nhiều người họ chịu đựng stress rất giỏi . Riêng mình thì mình hoàn toàn bị allergic với tất cả các loại stress, từ công việc cho đến sinh hoạt trong đời sống . Mình nghĩ cuộc sống này có nhiều lựa chọn và người ta có thể lựa chọn con đường mình đi .

Hôm qua ông boss gọi mình vô 1-1 . Ông ta nói mình làm việc vượt chỉ tiêu, nhưng nếu có 1 điều ước thì ông ước là mình chú tâm tới cái guồng máy thương mại của hảng, như vậy sẽ thật là hoàn hảo . Rồi ông ta đề nghị hay là dời mình qua kế thằng cha (dir of business) để mình có dịp trao đổi thường hơn . Mình nóng máu trong bụng . Suy nghĩ 1 hồi rồi trả lời: Tôi nghĩ tôi không thích hợp và không có nhiều sở thích tìm hiểu về thương mại, đó là lý do khi chọn cái ngành tôi đang làm . Chắc cảm được mình đang nóng ông ta nói đủ thứ để vuốt lại . rồi thôi . Thật ra, đối với 1 người thích nắm bắt cơ hội và thích được thăng tiến thì những lúc này là cơ hội . Lúc xưa boss cũ cũng hỏi tôi 1 cách thẳng hơn, và tôi cũng lắc đầu . Đối với tôi, sóng lớn thì cần thuyền lớn, tôi vẫn chỉ thích làm việc tôi đang làm, với những trách nhiệm và technical skills hiện tại, tuy rằng làm về technical thì cũNg nhiều thử thách, nhưng thử thách này là thử thách chính mình, chứ khÔng phải đụng chạm với ai và nhất là không cần chơi politics, cái chử này không có trong tự điển đời sống của tôi .

Tuần nay cái hardware bị hư, sau khi restored lại thì nguyên cái build app không work vì cái restored này không phải là nguyên bản . Gia tài ông dev cũ để lại cho tôi là 1 đống java lộn tùng phèo, 2-3 versions. Lâu lắm không dùng java nên có thể nói là quên hết rồi . Đến nỗi làm sao để decompile lại cái code mình cũng quên luôn . Mission impossible khi mà cả đống người ngồi ngáp gió cả ngày đợi mình sửa . Làm việc mà cứ chốc chốc có email hối /hỏi thật là không dễ chịu chút nào . Có lúc mình nỗi cáu tính wipe hết viết lại hoàn toàn mới theo ý mình thay vì ngồi dò dẩm cái code cũ, mà ông này ác, viết làm chi cho nó dài dòng phức tạp hơn sự cần thiết . CũNg may nhờ ráng ngồi mày mò thêm tiếng nữa mà sửa xong . Thiệt tình . Làm xong thấy người nó nhẹ nhõm như trút được ngàn cân . Nói chung là mấy cái loại thử thách này thì mình deal được, chứ mà phải deal với người khác hoặc phải chạy đua với con người và thời gian thì mình không làm được .

Pensee