Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Trẻ con


Có lẻ trong mổi người chúng ta, dù lớn hay bé, già hay trẻ, đều mang trong mình không ít thì nhiều những tính cách trẻ con . Tôi không phải muốn nói đến những cái sự ích kĩ, self-center, đòi hỏi sự quan tâm của người khác để rồi khóc òa òa, hay là các cô cậu lớn tuổi thích mặc tã đi ra đường, hoặc là các cô mặc áo đầm cũn cởn như trẻ con... ý tôi không phải thế.

Hôm qua ngồi tán dóc với ông boss cũ, nhắc đến một số thói quen rồi ông ta lắc đầu cười, "you are a big kid... me too!"

Xưa giờ anh chị và bạn bè, ai cũng bảo tôi là 1 đứa con nít sống lâu năm. Bởi vì tôi có những tính hơi dỡ người. Những tật ương ương dỡ dỡ mà ai cũng phải lắc đầu cười trừ . Tối qua về hỏi lại T, "Do I behave like a kid sometime?" hắn trợn mắt, "NOT just sometimes..." Vậy chắc là nhiều lắm mà tôi không để ý.

Để ngồi xuống liệt kê ra những cái trẻ con của mình. Đây là những cái tật hay làm của tôi theo lời những nhân chứng:

dùng chân
Hễ cần nhặt thứ gì, mà lúc đó tôi mang chân không, tôi phải dùng chân nhặt nó lên mới được. Hồi nhỏ, có lần bố tôi bắt quì cũng vì vụ này. Số là lần đó, tôi ì èo hì hục "câu" cái hũ đường từ dưới đất lên bàn bằng 1 chân. kì kèo làm sao, hũ đường nặng quá hai ngón chân tôi kẹp không nỗi, rơi xuống đất vỡ tan tành. Chẳng ngờ bố tôi ngồi trong góc nhà im lặng theo dõi hành động này từ đầu đến cuối -- công nhận ông kiên nhẫn thật . Kết quả là tôi bị quì nguyên ngày. Nhờ vậy nên sau này lớn lên tôi được cái thói quen tốt là trước khi dùng chân thì hay ngó chung quanh coi có ai theo dõi không. Nói chung là tôi bị cái tật dùng chân trong hầu hết những tasks nào có thể dùng chân được. Có cái rác nào trên nền nhà, tôi sẽ kẹp nó vào thùng rác. ai đi qua ngứa mắt quá, cúi xuống lượm bỏ vào thùng rác dùm. đợi họ đi khuất, tôi sẽ lượm nó ra lại chổ cũ, rồi dùng chân... Mở cửa cầu thang máy.. bằng chân. Hễ không thấy ai, tôi sẽ dùng chân để nhấn nút. Có lẽ bạn đang nghĩ, "what the heck..." (T cũng trợn mắt trừng tôi mỗi lần)

kế tiếp là: dùng răn... cắn.
Tôi luôn tự hào về hàm răn rắn chắc của mình. chả thế mà tôi không ngại dùng nó như bất cứ 1 công cụ cắt xén nào. Hồi xưa ăn mía nguyên vỏ, cắn. giờ đây ăn cua, cắn. bóc bịch ny lông, cắn. bọc kẹo, cắn. bọc xà bông, cắn. chai nước ngọt soda, cắn. Xưa giờ không ai để ý vụ này. Nay có người để ý nhất cử nhất động của tôi, T không thể chịu nỗi cái hàm răng hay cắn này. Còn ra qui luật, mỗi lần mà thấy tôi cắn là bị phạt. Cánt help it.

chơi với... lổ mủi
nghe lạ nhỉ? ngay cả anh chị tôi còn phải lắc đầu về vụ này. Mỗi lúc bored hoặc hồi hộp, tôi thường hay nhĩnh nhĩnh cái mủi, nhĩnh bên này, nhĩnh bên kia, khi thì có sẳn điệu nhạc trong đầu, khi thì nhĩnh theo tiếng nhạc. Hồi nhỏ, chị tôi ra qui định, hể mà thấy tôi lên cơn nhĩnh mủi là họ sẽ bóp mủi tôi. có lẽ nhờ vậy mà bây giờ mủi tôi dài chăng?

ngoài ra... tôi còn vô số thói quen (chẳng biết có phải là trẻ con) khác....
Nơi làm việc:
- ngoài đường. nếu nhìn thấy 1 cái lá khô nào đang bay mà còn nguyên vẹn, tôi phải đuổi theo cái lá ấy, để đạp cho nó nát ra.
- tôi hay vẽ hí họa... bạ đâu có giấy bút tôi cũng vẽ cái gì đó... uống nước xong, tôi phải vẽ bậy cái gì ấy lên cái ly giấy trước khi vất chúng vào thùng rác. trong cubicle tôi có cái bảng, mỗi lúc căng thẳng, tôi hay vẽ hình các đồng nghiệp trên bảng, mập tròn, ốm béo gì có đủ cả ... đồng nghiệp thấy vậy cũng coi cái bảng của tôi là bảng chung, ai đi ngang qua cũng phải dừng lại tô thêm 1 nét hí họa nào vào đó.
- còn chuyện ăn uống: uống nước, tôi thường uống ừng ực không kịp thở. có khi uống smoothies lạnh mà uống ực lên tới óc, buốt cả óc. Cái thói xấu này khó bỏ. Còn chuyện ăn kẹo thì cực kì xấu. Hồi nhỏ tôi với ông anh hay có tật giành ăn, vì đứa nào cũng tham ăn. Mỗi lần có kẹo thì tôi và ống phải nhai cho nhanh để ăn cục kế tiếp kẻo bị đối phương dụ mất. Kết quả là bây giờ, tôi ăn kẹo nhanh hơn người ta bắn hỏa tiển. ngay cả kẹo xí muội, hoặc kẹo the bạc hà (mint) tôi cũng theo thói quen cho vào miệng nhai ngấu nghiến trong 3 giây. Cái thói này tôi không để ý, cho đến khi T để ý. Hắn sẽ lắc lắc hộp kẹo trợn mắt, "ăn nhanh dữ vậy!" Sau đó, cứ mổi lần tôi nhón viên kẹo, là có người canh.. coi tôi ăn nhanh bao lâu. cái tật này coi bộ sẽ được diệt chủng sớm.

còn nhiều cái khác.... nhưng tôi không hề để ý đến mình, nên trước giờ không nhận ra là thói kì cục. Để phải hỏi lại bạn bè mới được. Còn bạn?

Pensee