Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Niềm Tin




Sáng hôm qua bầu trời u ám và gió lạnh. Trên đường đến chổ làm ngang qua nhà thờ, thấy tượng đức mẹ đứng giang tay 1 mình buồn hiu hắt, thế là mình ghé đầu đường mua chậu hoa cúc vàng. Những ngày trời âm u như thế này, có thể điểm tô cho không gian và cho tâm hồn 1 màu sắc gì đó là 1 điều vô cùng ý nghĩa đối với mình.

Những khi buồn mình tìm đến mẹ. Những khi bình an hạnh phúc, lòng mình cũng hướng về mẹ. Có lẽ mình ở xa mẹ từ bé, nên mình vô cùng thiếu thốn cái cảm giác nâng niu, vỗ về. Và cũng có lẽ niềm tin vào 1 đấng tối cao là 1 vấn đề xa xĩ của tâm linh, nhưng đối với mình, vấn đề xa xĩ này không kém phần quan trọng trong cuộc sống.

Mình ngồi đấy, trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, lặng lẽ nghe mùa đông đang đi qua trong thành phố. Gió thổi mạnh đưa những chiếc lá cây khô bay xào xạc loanh quanh khu vườn nhỏ để rồi cuốn đi mất hút. Mùa đông cô đọng quá nhỉ? Mình ngắm nhìn tượng đức mẹ. Pho tượng bằng xi măng màu xanh xám phủ đầy rêu . Màu của thời gian và màu của hoài niệm. Có lẽ người giữ vườn muốn giữ nguyên nét quạnh hiu này để nhắc nhở người qua đường hãy dừng chân nghĩ ngơi 1 phút nào đó giữa cuộc đời bận rộn và vội vã. Giữa phố xa đông người và cấp tiến, còn có 1 không gian để người ta lùi lại vài bước để lắng đọng và nhìn vào sự hư vô.

Hẳn người đúc pho tượng này phải yêu mẹ mình lắm. Khuôn mặt bà từ bi phúc hậu. Ánh mắt như đang nhìn xoáy vào tâm tư người đối diện với sự cảm thông sâu xa. Tôi lớn lên ở một khu xóm mà ai ai cũng yêu mến đức mẹ. Tôi cũng không ngoại lệ. Bắt đầu từ 6 tuổi, mỗi mùa hoa tháng Năm, tôi đều theo nhóm thiếu nhi đi hái hoa về kết vòng và đựng đầy những chiếc giỏ tre để đeo trước ngực . Mỗi chiều thứ 5, chúng tôi trong bộ áo đầm sa tanh trắng muốt, thắt nơ xanh, đội vòng hoa trắng trên đầu, tay cầm nến, tay cầm hoa, đếm từng bước tiến về gian cung thánh nơi có kiệu đức mẹ nghiêm trang chờ đợi. Những mùa hoa tháng Năm đó in sâu trong lòng tôi hình ảnh đức mẹ dịu dàng tỏa mát.

Những khi buồn hay khi vui, tôi luôn nghĩ đến bà đang dang tay ôm ấp tôi vào lòng. Có người nói ở trong tôi có 1 cái góc nào đó rất ư trẻ con. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi đặt lòng tin vào phép lạ và khi tôi yêu mến đức mẹ. Mặc dù tôi chẳng biết đức mẹ có thật sự hiện hửu hay không. Nếu bà thật sự hiện hửu, thì có lẽ bà yêu và che chở cho tôi nhiều lắm, vì thế, tôi muốn tin là có, và tôi rất mong là có.

Cuộc sống cứ đi qua. Buồn vui cứ đi qua. Ở đâu đó trong tôi luôn có 1 nơi để dừng chân lại. Cảm nhận cuộc sống. Cảm nhận những điều giản dị nhất.

Pensee