Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Ai thương, ai ghét, ai nhớ ai quên...?


Hôm nay đi ăn trưa, con C hỏi, "A, cuối tuần con t* tổ chức party có mời mày không?" "không."
Con C trợn mắt, "nó cũng không mời tao. what b*, nếu nó mời mình cũng đâu có đi."

Con C là người dễ giận, dễ vui. Nó là 1 người khả ái và tốt bụng, nhưng vụ này cũng ấm ức 1 vì không được mời, vì cả buổi ăn nói đi nói lại cũng quay vòng về con t*. không bực sao được? Nó mời gần hết cả hảng, mà chừa ra 2 người dễ mến nhất.. là chúng tôi. không phải sao

Năm tôi được lảnh bí tích thêm sức, tôi được tặng 1 cuốn sách mỏng có hình những bông hoa rất đẹp, Sứ Điệp Loài Hoa . Và trong cuốn sách mỏng đó, tôi thích nhất là chương viết sâu sắc về loài hoa "Lưu ly thảo - forget me not". Chương viết đó, dậy cho tôi rất nhiều về thái độ sống của mình trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời .


Những cánh hoa màu tím gửi lời nhắn nhủ thiết tha: “Xin đừng quên tôi”. Những ai còn nhớ và ai đã quên, nhất là khi ta vắng mặt sau cuộc đời trần thế?

Nhiều người làm việc gì, cho vật nào cũng muốn ghi dấu ấn mình trên đó như để người khác khỏi quên. Nhưng chính khi ta biết quên mình, quên quyền lợi riêng mình, ta lại tìm được mình mãi mãi . Bài học này tôi đã nhận được từ những dòng sông.

Dòng Cửu Long giang đầy phù sa, dòng Hồng Hà đỏ thắm hay dòng Hương Giang lững lờ, tất cả đều chảy ra biển. Ta tưởng chừng như chúng đã chết khi hoà mình vào biển cả. Vậy mà không một con sông nào muốn chảy ngược dòng nên không một giọt nước nào của chúng bị mất. Hơi nước từ biển bốc lên thành mây, thành mưa trả lại cho chúng dòng nước tinh khiết từ trời.

Hiểu được bài học đó, tôi mới biết âm thầm làm việc, chẳng còn lo ai nhớ, ai quên.


Được nhớ, hay bị quên, những cảm giác này là 1 phân tử trong cái gói lớn của vòng tâm lý: được thương - bị ghét.

Năm tôi 10 tuổi, khi mà chúng bạn cùng xóm chơi đùa với nhau, tôi cảm thấy rất hảnh diện vì được là 1 thành viên, hoặc 1 đứa đầu đảng cho các trò chơi. Cảm giác được bạn bè yêu thương, cung phụng, nó rất thoả mãn và tuyệt vời.

Khi tôi 17 tuổi, đám bạn không bao giờ quên nhắc đến tôi mỗi khi tôi vắng mặt trong các buổi đình đám, thậm chí còn kéo đến nhà, lết tôi đi. Cái cảm giác được làm trung tâm của vũ trụ, biết rằng cả thế giới yêu thương mình, nó bồng bềnh, khoan khoái và hạnh phúc.

Năm tôi 25 tuổi, tôi biết được cảm giác của mất mát, chia ly. Sự chia tay của con người, sự bất đồng ý kiến, sự tan vỡ của yêu đương, sự phản bội lòng tin, sự lạnh lùng sắt lạnh, sự xê dịch từng ly từng kẻ tóc cũng đủ làm xáo trộn định mệnh của con người. Tôi biết rằng, sự nhận định về cảm giác của mình, là những gì mơ hồ nhất. Con người sống vì cảm giác rất dễ đổ vỡ.

Lúc còn nhỏ, hễ không được cha mẹ quan tâm yêu thương, tôi thường hay ra vẻ tủi thân và đôi khi trở nên nhỏng nhẻo để được mẹ chú ý cưng nựng 1 tí. Lúc vừa biết yêu, mà không được người ta chú ý, tôi thường dằn vặt trước gương tự hỏi, "làm sao để hắn yêu mình?" Có người nào đó tỏ ra không ưa mình, mình thường tỏ ra tự ái và giận dỗi. Thường thì là 1) ghét lại người đó. 2) nhất định phải chứng minh với người đó mình cũng có những điểm đáng yêu.

Tâm lý thường là như thế.

Tôi không nhớ đích xác từ khi nào tôi đã không cần vào sự yêu thương chú ý của người khác nữa... Đối với tôi, cảm giác được yêu thương là 1 món hàng sa xỉ phẩm. Và, tôi cũng không dựa vào sự hững hờ, xa lánh hoặc ghét bỏ của người khác để làm cây thước đo sự chuẩn mực của mình. Nói chung, mọi thương-ghét của người khác không ảnh hưởng tôi nhiều lắm. Đối với tôi, một người thương mình, không có nghĩa là họ là người tốt. Và, một người ghét mình cũng không có nghĩa là giữa tôi và họ, 1 trong 2 người có vấn đề. Và, tôi cũng không cần phải hoàn thiện bản hoặc cải cách bản thân mình vì họ. Đơn giãn chỉ là, màu xanh, màu đỏ, màu tím, màu vàng. Mỗi người 1 loại màu, trong phạm vi những màu sắc của mình, có thể hoặc không thể hòa mình với màu sắc khác. Nói chung là vậy.

Ai thích tôi hay không thích tôi, nói chung, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi cứ thích như cây cỏ, sống tự do thoải mái dưới bầu trời xanh tự do của mình. Tôi sẽ nói những điều tôi cần nói, sẽ làm những điều tôi cho là đúng và thích hợp.

Khi có ai hiểu lầm tôi điều gì, tôi cũng chẳng cần đính chính. Cứ để cuộc sống chảy xuôi theo tự nhiên như dòng suối, với yêu-hận-ghét-thương.

Nếu tôi yêu, thương ai. Tôi cũng chẳng cần phải chiếm hửu cái cảm giác được họ yêu thương lại bằng cách tự hy sinh mình hoặc đi quá xa mục đích để chiếm hửu cái cảm giác ấy. Đối với tôi, nó vô bổ. Đôi khi, nó là 1 thứ thuốc phiện mà những kẻ đam mê không nhận ra.

Được thương, hay được ghét, được nhớ hay bị quên. Không có gì bị ảnh hưởng cả . Mây vẫn bay, và cuộc đời vẫn đẹp. Cuộc sống này muôn màu sắc. Mà những màu sắc thì không nên trộn lẫn với nhau. Thế mới đẹp!!!

Pensee