Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Friendship



Thằng bạn thân của thằng T emailed hỏi vợ nó có tổ chức mừng ngày sinh nhật cho thằng T không? Vợ nó gãi đầu hỏi lại nó có ý kiến gì không?

Hai thằng này chơi với nhau từ lúc thò lò mủi xanh. Có nghĩa là từ lớp mẩu giáo hay lớp 1 gì đó. Lớn lên ở khu đa số là Mỹ đen, thế mà tự nhiên 1 nhóm mấy thằng Á Đông tụ lại chơi với nhau. Kể cũng hay. Không ai dậy nhưng hình như trong mổi con người chúng ta có cái bản năng kì thị bẩm sinh, là thích chơi với đứa nào nhìn giống mình. Trong phúc âm, "Thiên Chúa dựng nên con người giống hình ảnh ngài" Chúa còn vậy, huống gì con người chúng ta.


Trở lại chuyện 2 thằng bạn. Nhà chúng ở gần nhau, thằng này ở đầu này cầu bắt lên freeway I-5, thằng kia ở cuối cầu. Ba mẹ chúng bằng tuổi nhau. Kẻ Việt, người Hoa. Chung 1 số phận, chung 1 hoàn cảnh. Hoàn cảnh của những người di cư đến Mỹ ở lứa tuổi đã trưởng thành, tay bồng, tay bế, hội nhập vào cuộc sống mới. Chúng đi học cùng trường. Dĩ nhiên. Nếu không làm sao biết nhau?

Mỗi năm chụp hình kĩ niệm của lớp, thằng ngồi đầu này, thằng đứng đầu kia. Nghe đồn, thằng nọ để ý 1 con nhỏ trong lớp mấy năm trời mà không dám mở miệng. Đến hồi mở miệng được thì con nhỏ dọn nhà chuyển trường khác. Buồn đời cô lựu . Còn thằng kia cũng chẳng khá gì hơn. Thích con nhỏ mập mập tóc quăn mà không dám cua. Sợ nó quýnh. Một thằng da ngăm đen đầu quanh năm cạo gần trọc. Một thằng da trắng muốt, con gái cũng phải nổi giận thượng đế vì không ban phát công bằng.

Tụi nó chơi với nhau từng ấy năm trời. Có chung những kẽ thù và có chung những câu chuyện xấu hổ để chọc nhau khi cần thiết. Thằng P, thằng L, thằng V lớn, thằng V nhỏ, con L, con M.... đếm lên đến con số 100, đã lần lượt đi ngang đời tụi nó.

- Mày nghe gì tin thằng xyz không?
- Thỉnh thoảng có nghe nhưng tao lười liên lạc.
- Tao cũng vậy.

Có lẻ chỉ có tình bạn "thân" mới khiến người ta giữ chặt sợi dây liên lạc và không hề để bất cứ lý do "lười" nào cản trở. Và, tụi nó đã chứng minh điều đó .

Hết trung học. Một thằng đi xa qua vùng Đông Bắc để học. Một thằng ở lại home town, buồn vui có đủ. Chúng thư đi thư lại bằng giấy bằng mực và bằng con tem bưu điện. Không biết một phong thư cần phải nặn bút viết bao nhiêu cho đủ ý, nhưng trong thư tụi nó toàn cố vấn tâm sự nhau chuyện cua gái. Chuyện hỏi thăm sức khỏe nhau có vẻ dư thừa không cần thiết. Không khỏe thằng nào nghỉ tới chuyện cua gái?

Chuyện thằng L thích con B, con C, con D, tập 1, tập 2, tập 3, thằng T cập nhật hóa đầy đủ không thiếu 1 chi tiết. Và cũng như thế ngược lại.

Thời gian trôi qua, thằng T quen con bạn gái (có vẽ hợp rơ lắm) hẹn thằng L ra giới thiệu cho có phần long trọng. Ok, 10 phút gặp mày Starbucks.

Ngày thằng T lấy vợ, chuyện dĩ nhiên, thằng L làm phụ rể chính. Cuối tuần rảnh nó phụ thằng T từ chuyện tìm nhẫn cưới, rượu vang, nhà hàng... etc... Trước hôm đám cưới, nó thức suốt đêm để viết bài speech đầy ý nghĩa . Ngày đám cưới, thằng L thức sớm, chạy qua đập cửa thức thằng T dậy để sửa soạn. Cuối bài đọc (best man speech) thằng L nâng ly cùng thằng T, "Chúc mừng mày, thằng bạn thân!"

Ngày dọn nhà, con vợ thằng T đòi mướn hảng moving-company để phụ dọn đồ đạc, thằng T khua tay không cần thiết, "Để gọi thằng L phụ. We are brothers!"

Tình bạn của tụi nó chỉ giản dị vậy thôi. "Ok, 5 phút gặp!" Hoặc là, "Mày ở đâu?" Không câu nệ, không cầu kì.

Thằng T có rất nhiều bạn . Nay thằng này rủ làm ăn, mai thằng kia rủ hợp tác. Nhưng hình như thằng L là người bạn biết nhiều nhất về mọi khía cạnh của nó.

Pensee