Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Home Is ...



Thằng bạn già từ thời trung học gọi phone hỏi thăm tôi . Nó hỏi, "when are you coming back?" "Back where?" "Home. Florida."

Home. Tôi bổng thấy khựng lại trong 1 phút. Home của tôi ở đâu nhỉ? Viet Nam, thành phố núi, nơi chôn nhau cắn rốn của tôi, nơi tôi hình thành 12 năm đầu đời. FL, thành phố biển, nơi tôi gởi gấm 12 năm trưởng thành kế tiếp với bao kĩ niệm buồn vui, với những mái trường và bạn bè đồng trang lứa. Hay, CA, nơi tôi dong duổi gần 10 năm trong cuộc hành trình của sự nghiệp và tình yêu. Cuộc đời tôi rõ ràng chia làm 3 giai đoạn và giai đoạn nào cũng vô cùng quan trọng và đầy những điều đáng nhớ.

Tôi trả lời, "Hmmm... khoảng tháng Tư" Nó hỏi tiếp, "Về luôn hả?"

Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn bè tôi mỗi đứa 1 phương giờ cũng đã học xong, và đã trở về hometown, nơi chúng tôi trãi qua thời trung học với nhau. Tôi cũng thế, và cũng có việc làm ổn định ở một hảng nằm gần nhà và gần sát bờ biển. Cuộc đời chúng tôi trôi qua rất đẹp và rất bình yên nơi thành phố nhỏ nhắn bên bờ vịnh FL ấy. Bạn bè tôi vẫn thường tụ họp tán dóc như ngày nào còn trung học. Ngày thì ra biển chơi, hứng lên thì rủ nhau đi câu cua/cá, cắm trại, pinic, chèo thuyền... etc... Bất cứ lúc nào có đứa nào buồn chán thì gọi nhau tụ lại garage nhà con M, nhậu nhẹt, tâm sự, nói chuyện tếu và ngắm sao. Xem ra 11 đứa bạn chúng tôi, đứa nào cũng hạnh phúc và an nhàn với cuộc đời như thế. Nhưng, tôi thì không.

Tôi có 2 cái birthmarks màu đen dưới lòng bàn chân. Ngày nhỏ mẹ tôi hay đùa nói rằng đó là cái chân hay đi. Mẹ nói chơi, nhưng mà cuộc đời và tính tình của tôi là thật. Trong đầu tôi lúc nào cũng hiện lên những hình ảnh lạ thôi thúc về những chân trời mới, cuộc sống mới có ý nghĩa hơn.

Cho đến 1 ngày, tôi nói với đám bạn rằng tôi quyết định đi xa.

- Đi đâu?

- Cali!

- Mày có bà con gì ở Cali không mà đi?

- Không!

Lý do từ đông sang tây của tôi chỉ đơn giản là vì tôi muốn đến Silicon valley, nó sẽ tốt hơn cho sự nghiệp của tôi. Chị tôi khóc năn nĩ tôi ở lại, "Công việc đang tốt ở đây, tất cả đều thuận lợi ở đây, mắc mớ gì phải qua tận Cali" Tôi an ủi chị và hứa tôi chỉ đi thử 1 năm thôi rồi sẽ về.

Thế rồi tôi đến Silicon valley, thành phố của những sườn núi trãi đầy thảm hoa vàng. Tôi đến vào mùa xuân 1999. Mùa xuân thật rực rỡ và nồng nàn sức sống. Tôi bị mùa xuân quyến rũ và tôi không ngần ngại đương đầu với những điều bí ẩn đang chờ đợi ở phía trước. Tôi ở nhà mướn, có việc làm, và tập làm quen với những con đường siêu xa lộ. Tôi ra tiệm bán xe và mua 1 chiếc xe mới toanh còn dính băng keo. Ngày ngày tôi lái xe ra trạm tàu điện và đón chuyến tàu 7 giờ sáng vào thành phố, nơi tôi làm việc. Mỗi ngày ngồi trên tàu điện tôi viết rất nhiều vào cuốn nhật kí. Viết về cuộc sống đang bày ra trước mắt, viết về những thành phố con tàu đang băng qua, có thành phố đẹp như mơ, có khi là 1 bãi rác với những người nghèo lầm lủi đang bới móc tìm kiếm, viết về những người hành khách rất lạ tôi gặp trong toa tàu, về những ngày trời mưa, hoặc những ngày hụt hẫng vì trễ chuyến tàu chiều...

Từ thành phố yên tịnh và lặng lẽ vốn dành cho những người hưu trí, đến 1 thành phố đa văn hóa và đậm sắc mầu cuộc sống, tôi không có thời gian để nhớ nhung và tưởng niệm. Cứ như thế cuộc sống đẩy tôi về phía trước với những học hỏi và thích nghi. Tôi nghiệm ra rằng cuộc sống lúc nào cũng đẹp. Đẹp cả ngay lúc tôi bị thử thách đánh gục và bị ngã quị. Đẹp ở ý nghĩa khi cuộc hành trình chỉ có mình với mình trên 1 xa lộ thênh thang. Tôi quen và biết được nhiều người với muôn vàn màu sắc khác nhau.

Món quà đầu tiên trong đời mà tôi yêu thích nhất chính là hộp bút chì màu bố đã mua cho tôi năm tôi khoảng 8 tuổi . Bố cho tôi hộp bút chì màu với điều kiện là tôi phải luôn có điểm 10 ở môn toán và môn văn. Bố không ngờ rằng hộp bút chì màu đó chính là những màu sắc sơ khởi để giúp tôi có can đảm tô lên cuộc đời mình những màu sắc tự do không có cộng trừ nhân chia và không cần logics .

Bạn bè hay gọi phone hỏi thăm sợ tôi buồn. Có năm tôi không về nhà dịp giáng sinh hoặc năm mới. Họ quan tâm lo lắng liệu tôi ở 1 mình có cô đơn không? Có dịp lễ gia đình thường xum họp. Riêng tôi vẫn thích lang thang 1 mình. Tại sao? Tôi có vấn đề gì không? Và, họ cứ thắc mắc và quan tâm như thế.

Riêng bản thân tôi, tôi thích vậy. Đối với tôi, ở nhà, quây quần bên cạnh gia đình, bạn bè hoặc người yêu, cũng không hẳn là không cô đơn khi mình không thật sự hiểu chính mình . Sự cô đơn phát nguồn từ nội tâm. Khi tâm hồn mình cảm nhận được những chân giá trị trong cuộc sống, thì mình sẽ cảm thấy thỏa mãn và fulfilled. Có lẽ tôi không ngại những cuộc hành trình và sự thay đổi, là vì tôi muốn đi tìm và chiêm nghiệm những giá trị đẹp của nó.

Những ngày một mình ở CA. Cuối tuần, tôi thích dậy sớm, chuẩn bị giỏ trái cây và những băng nhạc yêu thích. Tôi thích lái xe băng qua những sườn đồi, nhìn những cánh đồng cháy vàng thoai thoải trãi dài tận chân trời, và những chú bò bình thãn đang nhai cỏ. Tôi thích lang thang qua những thành phố nhỏ, với những hàng quán nhỏ xinh, những khách bộ hành qua lại, và những người ăn mày ngồi suy tư nơi góc phố. Tôi thích ngồi 1 chổ ngắm người qua lại. Tôi thích vào những tiệm sách cũ. Đôi khi có những cuốn sách có vài dòng chử: "tặng X, I love you" và tôi sẽ hình dung đến người tặng và người được tặng cuốn sách này. Những cuốn sách đã qua tay 1 chủ nhân nào đó hẳn nó có 1 giá trị hoặc ý nghĩa đặc biệt.

Tôi thích vào những tiệm bánh ngọt để mua vài chiếc bánh táo hoặc nho khô nóng hổi vừa mới ra lò. Dưới bầu trời nắng ấm, không còn gì thú vị bằng vừa đi bộ vừa nhâm nhi ly gelato vãi thơm ngát. Tôi thích ngồi ở những chiếc ghế vĩa hè, bên những hàng rào có giàn hoa leo với những chú ong bướm vo ve . Tôi thích những hàng quán và món ăn. Những buổi tối bạn bè gặp mặt tại những nhà hàng mới khám phá, và cùng nhau thưởng thức những món mới lạ. Tôi thích những buổi hòa nhạc concerts, festivals, fashion shows, chiếu bóng ngoài trời. Còn gì lý thú bằng ngồi trên thảm cỏ dưới ánh nắng và thời tiết mát rượi, cùng bạn bè thưởng thức những món trái cây và desserts và xem biểu diễn. Thỉnh thoảng, tôi thích đi cắm trại và leo núi, hoặc mùa đông tôi có thể đi nghịch tuyết. Tôi thích đạp xe đạp lòng vòng trong công viên trong ánh nắng chiều. Tôi thích những quán cà phê đầy dẫy ở các góc phố. Mùa hè thì tôi bồi hồi nhớ về mùa đông. Mùa đông thì tôi bâng khuâng mong đến mùa hè. Cali là thế.

Tôi trả lời thằng bạn, "Tôi không về luôn đâu. Chỉ về chơi thôi."

Đời người, có ai bước vào một dòng sông hai lần. Dòng sông thay đổi, và lòng tôi cũng luôn đổi thay. Tôi không thể hình dung được cuộc đời tôi gắn liền ở 1 chổ, từ khi sinh ra cho đến khi về già. Bắt đầu từ ngày tôi có thể nói tạm biệt với bố mẹ tôi, là tôi đã có thể tập nói tạm biệt với tất cả những nơi tạm cư khác tôi đã đi qua. Mỗi nơi tôi đã đi qua và đã ở đều cho tôi những kĩ niệm đẹp. Kĩ niệm đẹp thì sẽ luôn luôn tồn tại trong tâm hồn mình, và nơi ấy, chính là "home".

Pensee