Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Perspectives


Mỗi người được thượng đế tặng riêng cho 1 đặc điểm về cá tính, hoặc về sắc vóc, hoặc cơ hội may mắn . Có lẽ riêng tôi, món quà của thượng đế dành cho chính là sự lạc quan. Tôi luôn luôn có thể nhìn mọi sự việc qua góc độ nữa-ly-nước-đầy, cho dù hoàn cảnh hoặc sự việc có bi đát đến cách mấỵ Chẳng hạn như lúc bị du kích bao vây trong rừng cam bốt, mấy ông tổ chức bỏ chạy thoát thân, để lại đám chúng tôi bị bắt trong tay mười mấy tên du kích. Trong lúc mọi người trong nhóm lo cầu nguyện và lo sợ vì không biết sự việc tiếp theo sẽ xấu đến mức nàọ Lúc đó tôi ngồi trên khúc gỗ, chộp con dế và chơi với nó. Còn cô Hai, (là người trưởng thành nhất trong nhóm) năng động mọi người tập trung cầu nguyện . Cô thấy tỉnh bơ chơi với con dế thì la tôi 1 mạch . Tội của tôi là vô tâm, không chú tâm vào nỗi lo chung của mọi ngườị

Quả thật, ở tuổi 12, người ta không biết lo, và cũng không cần thiết phải lọ Thế nhưng, lúc đó cô Hai đã lầm khi nghĩ rằng tôi vô tâm. tôi thậm chí còn lo hơn là cô Hai nữạ Vì tôi còn cha mẹ, anh chị em, bạn bè, và cả 1 tương lai rộng dài phía trước. Nếu tôi chết đỉ hoặc là... như câu chuyện của anh Hùng (trong nhóm kể) về những đàn bà trẻ em bị du kích hảm hiếp... Tôi có thể vô tâm được ư? Trước đó 1 tháng, tôi chưa bao giờ nghe hoặc biết gì về những góc cạnh này của cuộc sống. Ấy vậy mà lúc đó tôi đã ý thức được mình đang ở đâu, trong hoàn cảnh nào, giữa đường giây sinh tử đó, tỏ ra khóc lóc sợ hãi, làm mọi người sợ hãi thêm, sẽ thay đổi được điều gì nhỉ?

Sau khi bị cơ quan di trú Úc từ chối cho định cư vì tôi là 1 cô nhi và không đủ tiêu chuẩn tái định cư tại Úc. Trên đường về, tôi phác họa ngay trong đầu mình những hướng đi kế tiếp ... rồi sao ... đợi thêm 1-2 năm nữa, chờ giấy tờ định cư mới... lo gì ... Và, tôi trở về với bộ mặt tỉnh bơ và tiếp tục cuộc sống . Mọi người tưởng tôi đã pass cuộc phỏng vấn. Sau này họ nghĩ tôi đã xạo vì đã tỉnh bơ quá mức.

Ở trung học, bạn bè trong lớp có tiền cha mẹ cho để sắm sửa, quần này, áo kiạ Tôi chỉ có vài bộ áo cũ mua ở thrift shop từ ngày mới qua Mỹ mặc đã chật. Mỗi lần đi sinh hoạt về chung ghé vô Mc Donald, mọi người ordered bánh mì kẹp thịt, khoai tây, nước ngọt. Còn tôi xin 1 ly nước lạnh. Ngày nào giầu có thì tôi đủ 75 cents mua ly nước ngọt sodạ Họ ái ngại đòi bao cho tôi, thì tôi nhún vai (xạo có cơ) "tôi không thích ăn vặt chứ không phải tôi không có tiền" và nốc cạn 2 ly nước lạnh để khỏi phải chảy nước rãị 15 tuổi tôi đã làm ra tiền từ công việc dạy kèm 2 đứa trẻ. Tôi nhìn đời bằng nữa ly nước đầỵ Đời mọi người khác, đời tôi khác. Tôi cứ nghĩ như thế và tôi vươn tới phía trước trong sự lạc quan.

Sau khi chia tay bạn trai . Gặp bạn bè hỏi thăm, tôi chỉ nhún vai, "chia tay rồi" Họ tỏ ra lo lắng, còn tôi lãng qua chuyện khác. Họ liên tục hỏi thăm "mày có gì không? có buồn không?" Họ cứ tưởng tôi bị ức chế, hoặc là khư khư ôm ấp nỗi buồn trong mình không nói rạ Hoặc, là tôi có 1 sự lạc quan thuộc loại too good to be truẹ Đúng thật sự mà nói, những người tỏ ra ít buồn, lại là những người mang nỗi đau trong mình sâu hơn và đau hơn những người hay khóc hay hờn ra ngoài mặt. Tôi thuộc hạng người thứ Ị Tôi không tỏ ra thất vọng hay chán nãn, hoặc than van níu kéo với người khác, bởi vì tôi biết rằng họ cũng sẽ chẳng giúp gì được cho mình. Tôi thà tự mình tôi giãi quyết lấỵ

Tôi hay viết. Nếu ai có thể đọc hết những suy nghĩ của tôi thì có thể nghĩ rằng tôi là 1 người "dramatic" nhất trong số những người "tửng tửng bất bình thường" Trong khi viết, tôi viết ra hết những điều tôi cảm thấy uất ức, bi quan, chán nãn trong cuộc sống. Tôi quan niệm rằng, mình có quyền suy nghĩ và đẩy bất cứ những điều phiền muộn ức chế bi quan nào của mình lên những dòng chử viết. Đó là cách nhanh, gọn, lẹ nhất để cho mình được gặp chính mình và đối diện chính mình. May mắn cho những người chung quanh tôi, họ không hề biết cái khía cạnh này của tôi, và, tôi luôn luôn xuất hiện trước mặt họ là 1 người vô cùng mạnh mẽ và lạc quan, đôi khi đến vô tâm.

Một con người có quyền suy nghĩ bi quan và lạc quan. Tuổi trẻ của tôi là những chuổi dài thử thách. Đó là những bậc thang cơ hội cho tôi vươn lên. Đã có lúc tôi chán nãn tuyệt vọng, đã có lúc tôi chửi đời và nghĩ đến sự so sánh giữa sự chết và sự sống, sự nào khiến cho tôi thanh thản hơn. Tuy nhiên, tôi không hề nghĩ cuộc sống này nợ tôi điều gì, và tôi càng không nghĩ kiếp trước hoặc kiếp này có ai nợ tôị Sau mỗi biến cố, tôi luôn ý thức được trách nhiệm lớn của mình trong những sự thất bại đó .

Người bạn hỏi tôi, "em có hiểu lý do cho những thất bại trong đời của em không?" Tôi trả lời, "em biết chứ? Lúc thất bại em buồn, nhưng em biết được nguyên nhân của sự thất bại, và em đứng lên đi tiếp."

Có lẽ người ta sống trong self-denial mới không thể nhìn ra sự thật. Trong mọi hoàn cảnh, khi mình thu hết can đảm để đối diện với chính mình thì sẽ luôn luôn có câu trả lời . Than vãn, bi quan và tuyệt vọng là những thái độ tự nhiên của con người. Ai cũng cần 1 người thân để dựa bờ vai trong những khoảng khắc ấy. Tuy nhiên, đàng sau những con đường gập ghềnh, tôi phải lựa chọn cho mình những đại lộ thênh thang dễ bước. Tôi phải đặt giới hạn cho thời gian sống trong bi quan thiển cận. Tôi phải filter out những suy nghĩ không lành mạnh hại đến tinh thần của tôi.

Ở tuổi này, tôi không cho phép mình sống trong sự bi lụy yếu đuối với những mối quan hệ (bất cứ quan hệ xã giao nào) không lành mạnh (có nghĩa là thiếu những nền tảng: tin tưởng, thành thật, không ích kĩ, vị tha...) Tôi gìn giữ những mối quan hệ tốt đẹp với những người bạn tốt, và tôi không quan hệ với những người ích kĩ và không thành thật. Tôi là người dứt khoát và không hề vương vấn.

Tôi tin rằng, trong cuộc đời này, không bao giờ có sự cùng tận và ngã cụt cho chính mình . Ý chí chính là con đường lựa chọn mà thượng đế dành cho tôi . Biết đâu, 1 ngày nào đó, tôi có giấy báo là mình bị ung thư, còn 6 tháng để sống ... tôi sẽ làm gì nhỉ? Tôi hy vọng là trong hoàn cảnh đó, thượng đế vẫn ưu đãi tôi 1 thái độ lạc quan cho đến tận cùng của con đường.


Pensee