Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Trái Tim Tôi

Tôi ra đời làm một cô gái Việt
Giữa bầu trời lồng lộng gió quê hương
tôi lớn lên theo tiếng hát đêm trường
Của đất mẹ từng đêm ru tôi ngủ
bên vành nôi ấp ủ tiếng "à ơi"

Mỗi sớm mai dìu tôi bước vào đời
Bài tập đọc vỡ lòng hơi khó nhớ
bài "Quê Hương" mang hai chử "Việt Nam"
Hình chử "S" uốn cong nằm trãi ngang
"Từ mủi Cà Mau, đến địa đầu móng cái
Núi Trường Sơn vĩ đại, bờ biễn rộng bao la " (***)

Tôi không biết "Quê Hương" là gì cả
Chỉ thuộc lòng hai chử "Việt Nam" yêu
Mổi sáng trưa cùng với những cánh diều
Bước lang thang trên đỉnh đồi lộng gió

Chử "Việt Nam" êm đềm như cây cỏ
nhưng oai hùng bất khuất dẫu nắng mưa
Tiếng trống đồng tuôn đổ từ ngàn xưa
Lưu truyền lại thế nhân dòng sử tích

Tôi lần tìm trên từng trang cổ tích
Truyện Trầu Cau, chử "Nghĩa" nặng keo sơn
Truyện Chử Đồng, chử "Hiếu" một lòng son
Truyện Thánh Gióng, chử "Trung Kiên", "Bất khuất"
Tôi chợt hiểu về hai chử "Việt Nam"
Tuy giản đơn, nhưng là cả kho tàng
Bốn ngàn năm tổ tiên tôi gầy dựng

Tôi bồi hồi lật từng trang sử lược
Về cội nguồn sự tích tổ tiên tôi
Mẹ Âu Cơ là tiên đến từ trời
Là tượng trưng sự trung trinh cao cả
Lạc Long Quân, cha muôn loài biển cả
Là bóng hình của bất khuất, hiên ngang

Bao tổ tiên Lạc Hồng ánh hào quang
Lý, Lê, Trần mở mang bao đời nọ
Rồi bao lần người thay tên đổi họ
Đời mẹ trôi theo vận nước nổi trôi
Bốn ngàn năm gói gọn một vành nôi

Để hôm nay vành nôi ru tôi lớn
Giửa dòng đời nhìn nước Việt điêu linh
làm sao quên trong tim các bóng hình
Những tiền nhân anh thư dòng giống Việt
Lấy máu hồng tô thắm cả non sông

Tôi nghe như có tiếng khóc trong lòng
Cho hạnh phúc, cho khổ đau xám hối
Cho 1 lần đứng cúi đầu tạ tội
Cùng quê hương đất Việt tổ tiên tôi
Dẫu trên đời có muôn vạn vành nôi
Nhưng chỉ một, muôn đời tôi phải nhớ!

*** mượn từ sách giáo khoa
(1992) A. Vu