Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Chung một tấm lòng






Lúc còn nhỏ, tôi thường hay theo bố tôi nghe đài BBC, và thỉnh thoảng tôi có nghe loáng thoáng về 2 hòn đảo TS & HS và vấn đề gây chiến giữa VN và TQ. Lúc đó tôi chẳng hề có ấn tượng gì. Tôi chỉ khái niệm quê hương chỉ vỏn vẹn là mãnh đất tôi đang dẩm chân lên, không khí tôi đang thở, những cọng cỏ cành cây tôi có thể sờ nắm được, nó không đi xa tầm nhìn của tôi là bao.

Bố tôi yêu quê hương lắm. Ông là điển hình của 1 người dân cần cù, hiền lành và chất phát. Ông yêu từng nắm đất, từng viên đá, từng tiếng thở của núi rừng. Ông đã sinh ra trên quê hương và nhất quyết đòi phải chết nơi quê hương. Nếu quê hương tôi là những cánh rừng, và sự sinh tồn của nó là những thân cây trên những quãng đồi và những cánh rừng bạt ngàn ấy, thì một phần thi thể quê hương ấy chính là trích từ xương máu của ông, chính bàn tay và mồ hôi của ông đã trồng trọt và vun sới bao nhiêu là thế hệ cây cỏ . Đời ông đã gắn liền với cây và đất. Rễ của linh hồn ông đã bám sâu vào lòng đất, sâu đến nỗi, hễ bứng ra thì ông sẽ không còn muốn tồn tại nữa. Đối với ông, bao nhiêu sự phồn hoa và cấp tiến của những nơi giàu có phồn thịnh nhất trên thế giới cũng không so bằng 1 góc vườn quê nhà của ông, nơi tổ tiên ông đã từng sống, đã từng thở. Hình ảnh và linh hồn của họ vẫn còn phảng phất ở đâu đấy. Có lẽ khái niệm về quê hương của tôi bắt nguồn từ đó.

Đôi khi tôi băn khoăn không rõ đại đa số dân chúng ở HS và TS đa số là người Việt hay người Tàu nhỉ? Văn hóa họ đang sống và bảo tồn là văn hóa nào? Nếu có quyền lựa chọn họ muốn được dưới chế độ Trung cộng hay Việt cộng ? Đi từ nhà tù nhỏ qua nhà tù lớn, đối với họ có thay đổi gì không? Đôi khi tôi nghĩ, ở thời đại này, con người có nhất thiết phải phân chia ranh giới quốc gia một cách bất phân thắng bại hay không nhỉ? Quyền lực và quyền sở hửu có phải là sức mạnh duy nhất để đưa cộng đồng của con người đến cuộc sống thuận tiện, hòa bình và yêu thương ? Nhưng, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi thôi. Điều quan trọng là mục đích chung của dân tộc. Khi cả dân tộc đều đồng lòng tranh đấu cho đất đai trước 1 cường quốc, thì cá nhân mình không nên suy nghĩ và hành động lung lạc .

Việt Nam đã trãi qua quá nhiều chiến tranh chết chóc. Là 1 người lớn lên dưới bầu trời vắng bóng chiến tranh, nhưng tôi cũng đã sống trong những siềng xích của sự lạc hậu và ngu xuẩn. Tôi không có ước muốn và nguyện cầu gì hơn là cho quê hương mãi mãi được hòa bình. Có được 1 người lãnh đạo tài ba như Gandhi để vạch kim chỉ nam cho hướng đi của dân tộc, đưa đất nước qua cuộc dâu bễ mà không cần phải hy sinh xương máu người vô tội.

Đọc lại đoạn này trong binh pháp của Tôn Tử thấy chính xác. Những kiến thức của ông như những định lý toán học bất di dịch trong mọi thời đại.

A united nation is strong.
A divided nation is weak.
A united army is strong.
A divided army is weak.
A united force is strong.
A divided force is weak.
United men are strong.
Divided men are weak.
A united unit is strong.
A divided unit is weak.
Unity works beause it enables you to win every battle you fight.
Still, this is the foolish goal of a weak leader.
Avoid battle and make the enemy's men surender.
This is the right goal for a superior leader.

The best way to make war is to ruin the enemy's plans.
The next best is to disrupt alliances.
The next best is to attack the opposing army.
The worst is to attack the enemy's cities.

Trước khi giành lại quyền sở hửu của đảo TS & HS, tôi nguyện cầu cho dân tộc VN được đoàn kết, trên dưới, trong ngoài. Sự đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất của bất kì dân tộc nào. Không có sự đoàn kết, thì không những mất lãnh thổ, mà những gì hiện đang có cũng sẽ chẳng gìn giữ được .
(Dec.28.2007)

Pensee