Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Tiếng tàu đêm...


Bạn có bao giờ chợt thức giấc khoảng giữa đêm về sáng . Bên ngoài, màn đêm loãng dần trên nền trời màu lụa lấp lánh vạn vì sao . Đồng lúc, bên hàng xóm văng vẳng tiếng nhạc từ máy cassette:

ôm lòng đêm ... nhìn vầng trăng mới về ... nhớ chân giang hồ ...

Cũng vậy ...

Tôi rất thích nghe tiếng còi tàu đêm hụ từ xa . Cái thời khắc của nữa đêm và sáng, giây phút ranh giới của ngày hôm trước và ngày hôm sau, nó thủy chung tinh khôi và nguyên vẹn . Tiếng còi xé tan cái sự tĩnh mịch, đánh thức tôi dậy để báo cho tôi biết rằng, tôi đã sống, tận hưởng và đã đi qua cái thời khắc thiêng liêng ấy . 1 ngày trôi qua của 1 đời người .

Nằm trong chăn ấm, hai tay gối miên man trên đầu, tôi suy nghĩ tới vô vàn quĩ đạo của sự sống đang xảy ra chung quanh . Giờ này, nơi những sân ga, có những giây phút chia xa - đoàn tụ, có những tên ăn trộm và những người bị cướp giật, được - mất . Đoàn tàu giống như dòng nước, đi qua những sân ga, tuần tự trong qui luật đến và đi .

Đối với những người yêu từng thời khắc của cuộc sống, họ thức đêm để biết đêm ngắn đến dường nào ... và thời gian sống còn lại giới hạn đến bao nhiêu . Những chuyến tàu liên tiếp đi qua, có bao nhiêu chuyến ? mỗi chuyến có bao nhiêu toa ? và sự dán cách của từng chuyến là bao xa ? Cuộc đời quá mênh mông để quan tâm đến những điều này . Nhưng những con tàu đêm có thể xê dịch bao nhiêu cuộc đời .

Khi mình dõi mắt vào trong đêm thâu, mình nhận thức được sự bao la của vũ trụ, hửu hiện và vô hình . Mình nhận thức được sứ mệnh của sự "đến" và "ở lại" . Lý do tồn tại không còn đơn giãn là để được cuộc đời chiêm ngưỡng, mà trái lại, là để được dự phần vào cái vinh dự cùng chiêm ngưỡng -- chiêm ngưỡng sự sống .

Tiếng tàu đêm đối với tôi như tiếng chuông nhà thờ đối với người tín hữu ngoan đạo, đánh thức linh hồn tôi mở lòng thành tìm đến nơi thờ phượng . Thờ phượng nấm mồ chôn mỗi khắc giây tôi đã sống .

Pensee