Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

free will ...


Hôm nay tôi nhận được 1 tin buồn. 1 người bà con (rất xa) đã ra đi. Tôi gặp anh lần đầu tiên (cũng là lần cuối) cách đây 14 năm . Anh rất hiền lành và khiêm nhường. Tôi nhớ lần ấy anh ngồi nói chuyện với tôi về đại học, về ngành nào tôi nên theo... etc... anh em nói chuyện với nhau đến nữa đêm....

Hôm nay anh đã chọn con đường giã biệt cõi trần một cách thật ai oán. Nghe tin, tôi chùng xuống . Tôi đã qua cái giai đoạn mà mỗi lần nghe 1 sự việc xảy ra là mình lập tức đặt câu hỏi tìm "nguyên nhân" "thủ phạm" Cái giai đoạn đó của tôi đã qua rồi. Giờ đây tôi chỉ biết nhìn sự việc xãy ra, như là nó đang bày ra trước mắt. Những gì khuất mắt, tôi cứ để yên nó như vậy.

"ngũ thập tri thiên mệnh" Có lẽ tôi là bà cụ non thật rồi . Tôi cảm thấy mình già lắm. Tôi hoàn toàn tin tưởng và phó mặc theo mệnh trời.

Nếu tôi ở trong trường hợp anh, tôi sẽ làm sao nhỉ?

Thượng đế từ bi ở trên cao, ngài có bao giờ tự hỏi câu hỏi trên, và tự đặt mình vào hoàn cảnh của anh không nhỉ! Ngài đã sống ở trên thế gian 33 năm. 30 năm trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, xóm làng . 3 năm cuối đời có nhiều người thương, kẻ ghét. Phút cuối cùng trên thập tự giá, vẫn có tên cướp bên cánh hửu nguyện đi theo ngài. Có lúc ngài cô đơn. Nhưng ngài có cảm được cái sự trầm luân vô hạn định của 1 con người khốn cùng nơi bể ãi này chăng ?

Trả lời cho câu hỏi của tôi? tôi hoàn toàn không biết. 32 tuổi, tôi khái niệm rất mơ hồ về sự đau khổ . Những gì tôi đã trãi qua, chẳng là cái đinh gì cả. Con người cứ luôn mãi đi tìm hạnh phúc, mà họ quên mất rằng hạnh phúc chỉ là đức tin và niềm hy vọng miên viễn để giúp con người có ý chí vươn lên . Trầm luân chính là kiếp người.

Tôi sống mỗi ngày hôm nay, tập cho mình thêm sự can đảm. Can đảm để hầu ứng phó với mọi nghịch cảnh của đời. Lỡ ngày mai tôi sẽ bị 1 chứng bệnh nan giãi, lỡ ngày mai tôi không còn là tôi nữa ... tôi có đủ can đảm để đối diện với tôi, với cuộc đời và chấp nhận nó, chấp nhận đau đớn cho đến khi tinh thần lẫn thân xác tôi ngã lụy, kiệt quệ?

Tôi nhủ lòng không xin thượng đế ban cho tôi điều ước, mà, xin ngài ban cho tôi can đảm chấp nhận rằng tôi sẽ chẳng được những điều tôi cầu xin. Cuộc đời này tôi xin phó thác. Phó thác những người chấm dứt đi chính mình.

(Apr.10.2007)
Pensee