Thứ Tư, 1 tháng 10, 2008

Khe khẽ sau lưng


























Hai tay cô ôm trái bí đỏ . Hai lọn tóc bồng bềnh chảy xuống đôi vai dưới chiếc áo thun ngắn tay màu mỡ gà . Chiếc váy ngắn để lộ đôi chân dài thon thả trong đôi ủng da . Cô vừa sải những bước chân chậm rải vừa nghịch ngợm đá tung những đống lá vàng nằm ngập trên lối đi .

Bên cạnh cô, anh bước những bước chân dài và chậm hơn. Trên vai anh đeo chiếc túi vải bạc màu đong đưa theo nhịp . Hai tay anh thọc vào túi chiếc áo khoác như không biết xử dụng chúng vào việc gì cho thích hợp .

Mặt trời trải dài những vệt nắng cuối ngày trên những cánh đồng ngô vàng ở phía tây xa xa . Những đóa hướng dương đong đưa trong gió quyện theo mùi hương rất nhẹ . Cũng có thể là mùi nắng . Cũng có thể là mùi lá khô .

Trước mặt họ có vài tốp cô cậu bé đang đi tới . Chúng súng xính trong bộ y phục hoá trang cùng với chiếc mặt nạ và chiếc bao kẹo to cồng kềnh . Đứa thì thành ma cà rồng với chiếc áo choàng màu đen và bộ răng nanh dài đến cằm, đứa thì thành những người hùng x-men hoặc người nhện đen xì hoặc "the hulk". Họ đi thành từng tốp nối đuôi nhau .

- Trick or treat?

Họ reo to và ào vào một ngôi nhà trước mặt . Ngôi nhà nhỏ nhắn xinh xắn với những ánh nến lung linh tỏa ra từ những trái bí ngô với những hình khoét linh động được đặt trước mái hiên . Chủ nhân bước ra với y phục hóa trang là một bà tiên hiền dịu . Bà tiên ban phát cho những cô cậu những viên kẹo sữa đường, những vĩ m&m, hoặc phong đậu phộng sô cô la .

Cô quay qua hỏi anh:

- Lúc bé anh thích làm nhân vật gì thế ?

- Superman.

- Ôi chán ...

- Thế còn em ?

- Belldandy

- Em còn chán hơn .

- Ha ... Em chợt nhớ đến cái hình của anh lúc bé . Hình anh ngồi trên ghế mây mặc cái quần thủng đáy đấy .

- Làm như hay lắm . Con nít đứa nào chẳng có cái hình đấy . Làm như em không có .

- Em không có .

- Chắc em ngố hơn nên không dám khoe .

- Không có thật mà .

- Để hôm nào anh hỏi mẹ em .

Bổng dưng họ đi chậm lại . Cô khẻ gọi anh :

- Anh này!

- Hở

- Ngôi nhà lúc nảy xinh quá anh nhỉ?

- Ừ

- Khi nào mình học xong, mình cũng có ngôi nhà xinh như thế anh nhé ?

- Ừ

- Cũng có những bực thang và cái ống khói màu gạch như thế nhé ?

- Ừ

Một cơn gió nhẹ lại thổi qua, mang theo những chiếc lá cuối cùng của mùa thu lìa khỏi cành . Tiếng tàu điện rồ lên từ sân ga khiến chân họ đồng lúc sải bước nhanh hơn .

- Anh này!

- Gì ?

- Anh đến thăm em nữa chứ?

- Ừ

- Khi nào ?

- Kì nghĩ sau khoá học tới .

- Thế là phải mùa Đông cơ à ?

- Ừ

- Lâu nhỉ ?

- Ừ

Khuôn mặt họ trở nên trầm tư. Hơi lạnh cuối mùa thu đang ùa về kéo theo những đám mây mỏng che khuất một mảng trời hồng bắt đầu chớm lên những vì sao sớm .

- Anh à ?

- Gì ?

- Anh có ... nhớ em không ?

- Ừ

Cô cắn môi lầm bầm trong miệng:

- Sao anh chỉ có biết "Ừ" mải thế ?

Cô chợt đứng lại . Anh đứng chờ theo, vụng về:

- Em không có sao chứ ?

- Không có sao .

Cô vừa trả lời vừa đưa trái bí lên che khuôn mặt đang phụng phịu chảy dài . Anh càng bối rối:

- Thế thì sao ?

- Đã bảo là không sao .

Khóe mắt cô ươn ướt . Cô cúi gầm mặt . Anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô rồi bỏ vào trong túi áo của mình . Đứng yên lặng một lúc, họ lại tiếp tục rãi bước . Những chú nhện giăng mùng trên những tàn cây khô dường như cũng đang im lặng hòa nhịp cùng trái tim họ .

- Anh này .

- Ừ

- Sao anh chẳng bao giờ nói nhớ em . Anh có nhớ em không ?

- Có ... mà hình như không .

- Sao lại thế ?

- Không nói .

Rồi anh cười nghịch ngợm và chạy lên trước . Cô rượt theo . Những cơn gió cũng càng lúc càng đuổi nhau nhanh hơn khiến cho những tàn lá cây khua lên xào xạc .

Cuối cùng họ cũng đến trước cửa trạm tàu điện . Cô trao tay anh trái bí đỏ làm quà . Những tiếng còi tàu không ngừng rít lên giục giã . Khóe mắt họ buồn hiu . Sao những ngày nghỉ mùa thu đi qua nhanh thế nhỉ ?

Anh nhìn đồng hồ và ánh mắt bổng dưng sáng lên:

- Mười giờ chuyến bay của anh khởi hành . Tàu điện chạy 20 phút đến phi trường . Bây giờ là 6 giờ 25 . Anh còn thêm 10 phút nữa cho em .

Họ nhảy cẩng lên vui mừng .

Mùa thu rón rén bước khe khẽ đàng sau lưng ...

Pensee