Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Tháng Năm mùa hoa

Lần đó bố chở tôi đi dự thánh lễ ở nhà thờ chánh tòa . Nhà thờ lớn lắm . Vĩ đại hơn kí ức của một đứa bé tám tuổi có thể chứa đựng . Khi kiệu hoa đức mẹ uy nghi đi qua, theo sau là những đội hoa gồm những cô cậu thiếu niên với khuôn mặt thánh khiết như thiên thần tay ôm rổ hoa tung lên không gian từng cánh màu bươm bướm . Họ kiêu hãnh đi qua . Tôi rụt rè nép bên người bố . Bàn tay tôi lúc ấy chợt thăn lại . Bàn tay bố đang nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ .

Trên đường về, hai bố con im lặng . Không gian chiều mùa hè như trầm mặc thêm trong tiếng ỉ ôi của côn trùng . Bố chợt bóp nhẹ tay tôi lần nữa:

- Năm sau bố sẽ xin cho con dâng hoa ở đội nhà thờ chánh tòa nhé!

Giọng bố trịnh trọng cắt ngang dòng suy nghĩ mà dường như lúc nào ông cũng có thể đọc được ngay cả khi nó chưa được phát họa để hiện thân thành một ước mơ . Thế rồi những mùa hoa tháng Năm đi qua . Tôi trở thành thiếu nữ . Hẹn hò người con trai đầu tiên . Một buổi sáng nắm tay người con trai đi qua con dốc nhỏ có căn tiệm bán đồ cỗ, tôi dừng lại ngó chiếc hộp nhạc sờn màu được trưng bày trong khung kính . Chiều đến, người ấy dặn tôi đứng ở ngã tư chờ, thế rồi trong cơn mưa lất phất quyện theo những giọt nắng bay, người thở hổn hển cùng mái tóc mênh mang màu rong biển, lao đi rồi lao về trước mặt tôi với một chiếc hộp nhỏ . Mới hơn chiếc hồi sáng . Đẹp hơn ... Để rồi tôi thành bạn gái của người . Một chút gì đó yên tâm . Một chút gì đó an toàn . Như cánh tay bố bóp nhẹ tay tôi .

Mùa hoa lại đi qua . Tôi phiêu lưu theo dòng sông có những những cuộc chia ly . Dòng sông làm tôi mạnh mẽ . Tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi không cần bố nữa và rồi tôi tách xa hình ảnh bố . Cho đến khi dòng sông gặp một chân trời .

Bố nói:

- Bố không cần biết . Nó phải theo đạo và nó phải về đây gặp bố . Rồi tính .

Tôi nhún vai:

- Thôi . Không lấy chồng nữa .

Bố im lặng . Dường như ông chưa dự đoán được sự nổi loạn đã tích lũy trong tôi chỉ chờ dịp để chực trào . Sự nỗi loạn đơn thuần của một đứa bé .

Thế rồi người con trai ở chân trời ấy nói với tôi rằng:

- Tôi muốn đi gặp bố, tôi muốn đi học giáo lý theo đạo .

Tôi nhíu mày:

- Tại sao ?

- Tại vì ... I will do anything to make you happy .

Vậy thôi . Bố đã thắng . Tôi nghĩ .

Sau một cuối tuần 14 tiếng bay đi về gặp bố, người con trai trầm ngâm:

- Your dad is very deep and very thoughtful .

Thế rồi, ngày cưới diễn ra bình thường như những sự bình thường vốn dĩ khác . Hai ông bố ngồi cạnh nhau . Cụng ly . To nhỏ .

- T, con nhớ đưa gia đình đi nhà thờ ngày Chủ Nhật .

Đấy là lời ông bố, không tin vào tôn giáo, căn dặn đứa con trai đầu sau mỗi cuộc nói chuyện .

Tôi không còn muốn đi nhà thờ .    Bố biết điều đó .    Ông chấp nhận điều đó .    Bởi, nó có hề xê dịch quỹ đạo cuộc sống bao giờ đâu .     Những mùa hoa đến, mùa hoa đi ... Bố vẫn ở bên tôi với cái bóp tay dịu dàng, kiên định .

Pensee