Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

trễ

Sáng sớm, lo tưới mấy cây kiểng . Xong . Chạy 1 mạch ra trạm . Nhìn đồng hồ, còn 3 phút tàu chạy . Bảo mình nhanh, nhanh nữa, không trễ . 3 phút, 180 giây, từ đây vào trạm khoảng 60 bước ... mỗi bước sẽ được 3 giây ... nhanh ... nhanh .... bước được 5 bước thấy ông mập đàng trước bước nhẫn nha có đến 30 giây 1 bước ... Ông đi chắn lối mình .
- Excuse me Sir! Would you please let me pass?

Không nghe . Vẫn 30 giây 1 bước . bước .

Hmmm.... Gây cấn đây . Làm cách nào cho ông ta giang qua 1 bên nhỉ ?

- Excuse me Sir! Đụng đụng tay ông .

Vẫn không nghe, nhẫn nha ... chậm hơn .

Thế, người không nhường mình thì mình nhường người . Thôi đành đi chậm thêm 1 chút và được 15 phút sớm cho chuyến tàu sau . Cuộc sống có những chuyện khôi hài như vậy . Mình vội vàng thành 1 thói quen . Cha mẹ vội vàng cho con vào trường sớm cho đúng tuổi . Vội vàng học đêm học ngày đễ đạt một mức độ chuyên môn nào đó . Vội vàng sống, kiếm tiền, ki bo, hoặc tiêu sài, để rồi vội vàng già nua trước tuổi . Người ta cứ cho rằng chậm 1 phút là trễ mất 1 cơ hội, mà cơ hội thì ngàn năm 1 thuở . Trong khi đó, cơ hội được nhàn rỗi thảnh thơi (là cái cùng đích của cơ hội) thì diễn ra mỗi tíc tắc nhưng chúng ta lại bước vụt qua cho nhanh .

Pensee