Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Tết

Hôm qua người bạn ở VN IMed nói: "Sắp tết rồi!"
À, sắp tết rồi nhỉ . Mình nghĩ . Sao mà chẳng có cảm xúc gì cả .
Tết của mình, quê nhà của mình, kĩ niệm của mình, tất cả nằm ở vùng tuổi thơ . Mà thời gian là biến số chính trong hàm số cuộc đời, thế nên, mình ngồi đây phân ra những phân đoạn để rồi cảm thấy cái phân đoạn tuổi thơ ấy thật xa, thật biệt lập ...

Cuối tuần trước rủ chị nanny ghé xuống Grand Century mua mấy chai xì dầu, đi ngang tiệm băng nhạc hỏi chị có muốn nghe gì không ? Chị nói: Ồ, có DVD tết Thúy Nga hay lắm . Thế là 2 chị em vô hỏi . Ông chủ tiệm ngồi nhếch hàm (tiêu biểu lối chủ tiệm VN)
- Chưa ra .
- Vậy khi nào ra anh biết hôn ? - chị nanny hỏi .
- Khi nào ra thì nó ra, ai mà biết .

Trong bụng mình mừng quá . Không phải mừng vì sợ tốn tiền, mà vì: 1) Không phải nghe cái âm thanh ra rã, những câu nói trịnh trọng của MCs, những bài nhạc được xào lại 101 lần và những giọng hát theo khuôn cắt bánh qui . Đó là chưa kể những đoạn hát nhép bị trật đường rầy, những photoshop cho những cái mũi trông bớt gồ ghề, những cặp ngực tự tin từ những bàn tay nhân hóa, những đuôi mắt nhăn điểm bằng mái tóc rũ kiểu teen Hàn Quốc ... etc ... 2) Ông chủ thật khó ưa .

Tết đến rồi ư ? Cách đây mấy năm, mình cũng hay về VN dịp tết . Về thì về thôi . Về để lục lọi tìm những mảnh tuổi thơ . Hoàn toàn phôi pha . Phôi pha từ phong cảnh cho đến phôi pha trong con người . Tết đã chào tôi ra đi từ một lúc nào đó không có lằn ranh .

Cây táo và đào sau nhà tôi đã bắt đầu hé nụ . Mùa đông hình như đã bỏ quên nơi này, hay nó chỉ bay ngang qua phả 1 chút khói lạnh xuống vùng đồi cỏ, rồi biến mất, khi những tán lá phong vàng còn chưa kịp rụng hết để gom đủ một mùa thu .

Và, vẫn đồng điệu như mọi ngày . Tôi chúc tôi một buổi sáng đẹp, bắt đầu bằng một vầng trăng mai vằng vặc trên nền trời .

Pensee