Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Nhàn

Thấy tui suốt ngày rà rà trên FB hết nghe nhạc, đọc thơ, xem ảnh; đã vậy, vừa thưởng thức vừa nhấn nốt share nữa, thành ra chị tui hỏi sao mày rảnh thế ?
Ừ, ngồi nghĩ lại, sao mình rảnh thế nhỉ ? Hình như trời có xập xuống người ta vác chân lên cổ chạy (câu này nghe hay hay mặc dù nó không make sense) thì tui cũng cảm thấy mình rảnh, và cần được rảnh ...

Bỏ qua mấy vụ học hành trường lớp, hồi đó tui học hành cũng chẳng xuất sắc gì nên chuyện lúc nào người ta cũng thấy tui tay đút túi quần tà tà đi trong campus và rảnh rang hơn người là chuyện thường tình ở huyện . Lúc mới lên college, tui làm waiting cho mấy nhà hàng trong vùng, có thằng bạn kia hễ tui làm ở đâu là nó xin theo đó . Thấy tui cứ cà tàn cà tàn bưng khay sashimi ra, rồi trở vô rót trà ... nhà hàng chật kín tui cũng tưng tưng nhẫn nha bước, nó đứng trong vừa gói sushi vừa lắc đầu, "có cái gì có thể làm A chạy lẹ hơn được hong ? Hình như trời xụp tui cũng thấy A vừa đi vừa relax" Ấy thế mà cuối ngày đếm tiền tips thì tiền của tui nhiều hơn của mấy cô chạy lẹ hơn tui . Chắc tại tui đi ra đi vô rảnh rỗi hay đâm trà cho khách .

Một năm nay có thêm một thằng con ở trên trời rớt vô đời tui, ấy vậy mà người ngoài nhìn vô vẫn thấy tui cực kì rảnh rang . Cuối tuần ngủ nướng đến 11 giờ . Sau đó làm công chuyện lặt vặt, mua thức ăn chia ra bỏ sẳn tủ lạnh, nấu đồ ăn cho thằng con, mà nó kén ăn thành thử phải làm thịt/cá thơm phứt như cho người lớn rồi sau đó trộn chung rau quả, rồi chia ra từng phần bỏ ngăn đá cho nó ăn 1 tuần . Nước trái cây cũng làm tươi cho nó uống . giặt giũ, lau sàn nhà sạch cho nó bò . Sau đó là nguyên buổi chiều thứ Bảy và ngày Chủ Nhật cả gia đình đi chơi dạo phố hoặc đi thăm ai đó, hoặc hẹn ai đó đi ăn ...

10 năm làm cho hãng cũ, thời khóa biểu của tui là 11-11:30AM tà tà vô làm, 4 giờ chiều ra . Bây giờ 9PM tui ôm thằng con, tui ngủ trước, nó bắt chước ngủ theo . Nữa đêm ba nó cho uống sửa 1 lần khoảng 3 giờ . Sáu giờ sáng nó chép miệng chụt chụt là thức tui dậy cho nó uống tiếp, rồi sau đó đánh răng trang hoàng bản thân, rồi rửa 1 mớ bình sửa, rồi ra vườn tưới nước những cây bên hông nhà . 7:12 là tui có mặt trạm tàu điện . Dạo này department thiếu người, nên tui xung phong vô sớm 8-8:30am có mặt đễ lỡ có vấn đề gì . Tôi không ngờ bây giờ tôi có thể thích nghi với thời khóa biểu mới 1 cách dễ dàng đến vậy .

Ông DBA cũ chắc là bỏ của chạy lấy người, nên khi tui vô thì công việc chồng chất . Developers tìm tôi, qa tìm tôi, business anlys tìm tôi, financial anyls tìm tôi, ... Nói chung là everything was broken. Tuần đầu tiên ngồi 1 chổ, từ từ đục khoét cỡi mở những mớ bòng bong . Ngày đầu tiên 8pm tối mới mò về đến nhà . Ox kêu sao mà cực quá thôi nghĩ đi . Chị nanny nói em đừng làm nhiều quá người ta lợi dụng abuse sức mình . Câu nói đó làm tui chợt re-evaluate tinh thần của chị . Tui giống dân bỏ cuộc sao ? Ngày thứ 2 vực dậy được cái oracle clustered database đã bị fallen apart và đã khiến company mất 1 mớ revenue trong những tuần trước đó . Ngày thứ 3 tìm ra thủ phạm là cái thằng jdbc driver đã khiến cái jboss application treo lủng lẳng . Connection fails= revenue losses. Ngày thứ 4 viết mấy cái triggers để handle 1 số corrupted data trong sqlserver 2000 khiến hệ thống billing/invoice bị crashed. Phải viết bằng pl/sql xong rồi translate qua T-sql bị vì nào giờ tui có support sqlserver đâu mà rành T-sql syntax. Ngày thứ 5 bắt tay vào redesign lại 1 loạt database objects và tune cái application cho nó không ảnh hưởng performance . Review 1 loạt codes và đưa ra ý kiến thay đổi . Ngày thứ 6 ... thứ 7 .. Những ngày sau đó cũng tiếp nối đi vào lịch sử để có được hoàn cảnh nhàn cư như bây giờ ... Hôm qua ông CTO nói với tôi 1 câu mà tui thấy vô cùng mát lòng . Thử thách ban đầu đã qua đi, và nhìn lại tui thấy mình vô cùng tự hào . Được mọi người nễ cũng làm mình tự hào nữa (who isnt?)

Nói chung là mọi người nhìn thấy tui nhàn rỗi ngồi cà kê dê ngỗng, và tôi cũng thấy tôi còn nhiều thời gian rảnh để surf web, đọc gossip, coi phim bộ, đọc thơ nghe nhạc ... không hiểu tại sao tôi rảnh hơn người ta .