Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Mình

cũng không phải là người rành ăn sành uống gì lắm, mặc dù bố mẹ mình là người rất hay thích ăn uống tiệc tùng . Trong nhà mình có 2 người đặc biệt sành về cái khoản ăn . Người thứ 1 là mẹ . Bà tuy không nấu, chắc tại không thích nấu, nhưng cái khoản thưởng thức món ăn thì phải nói cực kì tỉ mỉ . Hình như trời sinh cho bà cái vị giác nhạy cảm nhất trong tất cả các loại giác . Bà hay có câu nói cửa miệng, "của rẻ là của ôi!" vì thế gia đình có thể sống thiếu thốn tiện nghi, nhưng nhất định không được phép ăn uống cực khổ . Sống ở thời bao cấp mà bảo không ăn uống cực khổ thì hoang đường nhỉ . Ấy, định nghĩa ở đây của mẹ tôi là thà ăn ít, ăn đói, mà chất lượng hơn là ăn nhiều ăn vãi những thứ thừa thãi vãi vung . Mẹ tôi không bao giờ ăn mắm . Bất kể các loại mắm nào . Chẳng rõ vì bà ý thức vấn đề vệ sinh, hay là vì không chịu được cái mùi hôi của nó . Có một lần mẹ tôi đi SG thăm bà con . cô B bèn làm 1 bửa mắm thịt ba rọi sã ớt . Ăn xong rửa chén bát sạch sẽ ngày hôm sau mẹ tôi về lúc bà ăn cơm hửi được mùi mắm thế là bà liệng ngay cái chén vào thùng rác, nguyên ngày đó nhịn . Ngoài ra phải đến khi tôi đi vượt biên mới biết vị mắm nó ra sao . Nhưng mà tôi cũng không cảm thấy thiếu xót vì đã không từng ăn mắm và bây giờ cũng không phải là thích ăn mắm lắm .

Bàn đến vấn đề phở . Có lẽ học từ mẹ tôi một cách vô thức, chỉ khi nào phải miểng cưỡng thì tôi mới ăn phở ngoài tiệm . Cái nước phở ngoài tiệm, cho dù là tiệm ngon nhất Cali hoặc VN, bỏ ngoài vấn đề vệ sinh, nó cứ nhàn nhạt giả tạo khiến vị giác của mình trở nên suy sụp khi ăn và sau khi ăn . Phở là 1 món rất đơn giản nhưng đòi hỏi sự tinh tế khi nấu . Nước phở phải ngọt . Ngọt nguyên chất từ xương thịt . Mà cái vị ngọt đậm đà này phải được chắt ra từ thời gian hầm và khối lượng xuơng, tuyệt đối không thể cheat bằng những vị hoặc giai đoạn đường tắt khác được . Hồi nọ xuống OC chơi, nhỏ bạn dẫn đến nhà hàng phở này . Nó ordered cho tô phở tái thịt filet mignon mà cái nước thì cứ nhàn nhạt . Hmmmm... Cứ như người ta đem lobster đi nấu bún bò huế . Uổng cả lobster, uổng cả bún bò huế . Uổng cả phở uổng cả filet . Nói chung đối với tôi đi ra tiệm ăn 1 tô phở cảm giác giống như cưới 1 người mình không hề yêu .

Trở lại người thứ 2 sành ăn trong g/đ đó là bà chị giữa của tôi . Bà này thì được cái là trên sự sành ăn là khả năng chế biến các món ăn và thêm nữa là niềm đam mê nấu nướng . Tôi lớn lên và trưởNg thành không hề đụng đến cái bếp, ngoài nấu nồi cơm chiên trứng và mì gói lúc còn đi học . Sau khi ra trường, qua CA, 1 thời gian rất dài tôi toàn ăn ở hàng quán . Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng nấu ăn không nằm trong khả năng của tôi . Đến khi thật sự ổn định nơi ở tôi mới bắt đầu lao vào bếp . Và lạ thay, tôi tìm ra chân lý đó là sự thư giản vô cùng tận người ta có thể đạt được giữa quá trình nấu ăn . Tôi nghĩ ẩn sâu trong tìm thức, tôi đã chịu sự ảnh hưởng rất nhiều từ bà chị giữa của tôi . Khi nấu nướng, tôi trở nên phần nào cầu kì . Nhiều khi vô ý thôi, mà thức ăn khi nấu xong tôi phải bày biện sao cho cái dĩa, hoặc món ăn nhìn bắt mắt . Thức ăn nhìn không hấp dẫn như ý mình là tôi cảm thấy ăn không còn ngon miệng nữa .

Nói về món VN thì tôi cũNg không cảm thấy cần hoặc lệ thuộc lắm . Dạo này 1 tuần ăn 1-2 bửa VN . Cá kho tộ là món đặc trưng nhưng nhiều đường và nước mắm quá . Mà kẹt cái đa số món VN mà ít nước mắm thì không được mặn mà đậm đà, dẫn đến tình trạng cái lưỡi cảm thấy lợ lợ . Canh chua cũng thế . Có lẻ tôi là người chân trong chân ngoài đối với ẩm thực VN . Mỗi lần về VN được mấy ngày là tôi nhớ món khác kinh khủng, phải chạy ra mua cái hamburger hoặc pizza ăn cho đỡ thèm . Ngoài ra, tôi thấy trên thế giới có rất nhiều món ăn rất ngon và lành mạnh bổ dưỡng .

Khi mình cỡi mở ra với tất cả các món ăn mình sẽ thấy môn ẩm thực quả thật là siêu đẳng và cuộc sống thật đáng yêu làm sao .

Pensee