Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

con

Cũng định ngồi xuống viết về thằng con, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu . Chẳng phải là không có gì để viết, mà bởi vì chẳng biết cái gì cần viết cái gì không . Về sự phát triển thì hầu như con nít đứa nào cũng vậy, cũng đi qua những giai đoạn trường tự . Những bậc làm cha mẹ lần đầu tiên ít tiếp xúc với những trẻ con khác thường không tránh khỏi thấy con mình là một kì quan tuyệt vời và lạ lùng nhất trên trái đất này . Quả thật, sự phát triển của con nít (hay nói chung là con người) nó vượt trội hơn bất cứ một cơ quan phát triển nào .

Nếu cho tôi đi lại từ đầu con đường học vấn, với sự nhận thức của tôi hôm nay, có lẻ tôi sẽ chọn vào ngành pediatrics/child dev.  Chứng kiến trẻ em từ trong bọc nước, cử động, lớn dần, rồi tự nó bộc phát ra những tính chất của riêng nó mà không một ai khác có được . Sự sống thật nhiệm mầu .

Còn bây giờ, tôi quyết định trao cuộc sống của con cho con . Tôi chẳng biết viết gì về nó ngoài những ước mơ và những món quà tôi có thể tặng nó . Tôi không muốn sống cuộc sống của nó thay nó . Tôi không muốn mỗi ngày dõi theo những sự thay đổi của nó rồi trở nên obsessed bởi nó . Sau một tuổi, tôi đã xem nó như một cậu bé trưởng thành rồi . Tôi tôn trọng sự độc lập, thời khóa biểu, sự yêu/chê của nó . Nó chọn con đường phát triển rất riêng . Ở tư cách là 1 người mẹ tôi ý thức rằng tôi chỉ là một người phụ tá trung thành, chỉ có thể hổ trợ, khuyến khích và chia sẽ vui buồn cùng con trên mọi nẽo đường của cuộc sống . Không hơn, không kém . Có phải tôi độc lập quá không nhỉ . Có thể lắm . Và chính vì thế nuôi dậy con sẽ là một thử thách lớn nhất trong cuộc đời này, đối với tôi, bởi vì nó hoàn toàn nằm ngoài vòng kiểm soát của bản thân mình .

Điều tôi có thể làm hôm nay đó là sống mổi ngày của mình thật trọn vẹn và thật tốt đẹp . Làm những gì mình cần làm và đừng xao lãng để dồn ngày mai, vì ngày mai có thể sẽ không đến . Tôi vẫn luôn luôn chọn một không gian yên lặng để nhìn lại chính mình và tìm hiểu chính mình . Ba mươi lăm tuổi liệu đã hiểu được phần nào cuộc sống này chưa, ý nghĩa chính của cuộc đời này là gì, mình là ai, mình muốn gì ? Tôi phát hiện cuộc đời con người không phải là những thăng trầm, lên đồi hoặc xuống đồi, mà là những vòng xoáy . Mình quay hết vòng xoáy này, sẽ nhập vào những vòng xoáy kế tiếp ... Kĩ thuật tồn tại trong những vòng xoáy là ép sát vào nó và thả lỏng, đó chính là sống thật với chính mình và đừng sợ sệt . Vì khi mình sợ sệt, vòng xoáy sẽ làm chủ .

Pensee