Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Sáu

Nó không đẹp, không diện và ngay cã không sạch sẽ với thân hình khiêm nhượng luôn thu mình ở 1 góc nhỏ của đô thị .

Ngày ngày nó nằm đó, đầu gối trên những viên sỏi lạnh thãi ra từ những tòa nhà cũ, mắt lơ đãng nhìn bầu trời mây giăng của thành phố luôn ở nhiệt kế 60 F bất kể mùa hạ hay đông . Nó thích thú đùa cợt với đàn bọ vỡn vơ trên thân thể ghẻ lở và hẳn là nó rất yêu góc phố này .

Một ngày được chia làm ba đoạn . Khi tiếng còi xe thưa dần ngoài xa lộ cũng là khi Andrea - người gái gọi đã quá tuổi mản kinh, lê đôi ủng rách và chiếc váy ngắn cỡn quá đùi trở về nằm rũ trên người nó . Chị ta hay hút, những mẫu thuốc nhặt dưới vệ đường, rồi phì phò phả khói vào mặt nó nếu ngày đó chị vẫn không tìm được khách để ít nhất tậu được một chai rượu rẻ tiền hoặc một liều thuốc cực mạnh .

"F#$(K it" Thỉnh thoảng chị đưa tay gãi để xua đuổi những con bọ đang bám vào đùi vừa làu nhàu rồi tiếp tục mân mê bộ ngực trần . Lại cũng thỉnh thoảng, có gã đàn ông trông rách rưới bần hàn xuất hiện . Hắn đè chị ra . Rồi sau khi đã thỏa mãn hắn vung tay tát tháo vào khuôn mặt nhăn nhúm như vỏ đất của chị dưới ánh đèn mờ nhoẹt .

"Gớm cái đồ ngựa xấu" Gã buông lại câu chửi rồi kéo quần lấm lét chạy . Vết nhức loang vào khoảng trống của rượu và thuốc khiến người đàn bà co mình . Nó cảm nhận được những tiếng rên âm ỉ và hơi thở của người nóng rung rúc vào vai nó .

Cửa căn hộ số 328 trên toà nhà sụyt mở . Người đàn ông xỏ giày bước ra mắt vẫn còn lưu luyến ngoái lại người bạn tình đang nằm xấp trên giường với điếu thuốc còn cháy dỡ trên tay . Cách đây ba tiếng đồng hồ, họ gặp nhau lần đầu tại một bar dành cho người đồng giới và kết thúc cuộc gặp gỡ của họ là chiếc giường với những gối nệm nồng nặc mùi cognac, tinh trùng và mồ hôi ẩm .

Đồng hồ ở tòa thị sảnh điểm 3 giờ sáng . Giờ của những người lang thang tìm nơi để về . Những cuộc gặp gỡ chóng vánh cũng phải đến giờ chia tay . không hẹn đến, không luyến lưu . Để rồi những đôi chân cứ bước lẻ trong bấn loạn mơ hồ cho đến lúc mặt trời mọc .

Người tạp dịch già gốc Á bước đến chổ nó nằm với giọng oang oang, "Nào, dậy mau cái lũ chuyên xã rác!" Ông vừa nói vừa liệng vào thùng rác những mũi kim chích, mảnh kiếng xe vỡ, chiếc ví của ai đó đã bị rạch nát, võ chai lọ có cái còn đọng vài giọt máu và những mảnh giấy báo ố màu . Tuổi của ông và tuổi Andy - một thành viên của băng xã rác có tên gọi là cha.m-thần-kinh không cách nhau xa . Họ cùng xuất thân từ những gia đình di dân đời thứ hai tại Hiệp Chủng Quốc, chào đời giữa cuộc thế chiến II cùng với những con số an ninh xã hội đã được chuẩn bị sẳn . Họ cũng đã qua thời tuổi trẻ, yêu, hận, những cuộc chiến chính trị, và những cuộc đóng quân ở kia bờ đại dương . Giờ đây, hai số phận chia nhau một đoạn tương đồng đễ rồi mang hai nỗi ám ảnh khác nhau vào trong cuộc đời . Liệu họ có nhận ra sự cần thiết của nhau không khi một kẻ cần xã và một kẻ cần lượm rác .

Người tạp dịch đẩy xe đi qua cũng là lúc những người di dân Mễ kéo nhau đến tụ lại bên cạnh nó . Từ những cuộc đối thoại, nó đoán non về những hợp đồng họ mặc cả được cho cuộc mưu sinh . Hợp đồng có thể là thông ống cống, khuân vác những kiện hàng nặng ... hoặc, chỉ làm thỏa mãn những cơn cuồng dục của một ông trung niên đạo mạo nào đó ... Hành trình vượt biên giới ngàn cây số đánh cược bởi số mệnh không cho phép họ bỏ cuộc .

Nó nằm đây, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt của buổi trưa ngày 13 tháng 10 . Bao nhiêu buổi trưa như thế này đã, đang và sẽ trôi qua ... Bao nhiêu số phận bước ngang qua nó ? Rồi đây mười hay hai mươi năm nữa, thời gian có làm phôi phai vết tích của nó trên bản đồ ?

Ở thành phố này, có một con hẻm mang thên Sáu .

Pensee