Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Người nghệ sĩ

Ở trạm [tàu điện] khu Civic có một người nghệ sĩ có thân hình mãnh khãnh, tóc rũ quá vai, hàng ria mép dài khẽ nhễnh nụ cười kèm theo cái nháy mắt khi ai đó đi qua tặng ông một cái cúi đầu nhẹ .

Ngày nào cũng vậy, có lẽ những người khách qua đường sớm nhất cũng sẽ thấy ông ở đó . Chiếc đàn mộc đong đưa bên cạnh chiếc áo bạc phong mầu . Ông thường nhắm mắt ngân nga theo khúc nhạc nào đấy . Có thể là một đoạn classic, có thể là một vũ khúc Tây Ban Nha, hoặc có thể là một đoạn của nhóm The Beatles.

Thỉnh thoảng có một bà cụ đội chiếc mũ rộng vành, tay cầm bó hoa nhỏ đem về từ phiên chợ thôn buổi mai . Bà trân trọng đặt những đồng bạc giấy được xếp ngay ngắn vào lòng chiếc võ đàn bọc lớp nhung đỏ . Lớp vải hẳn còn mới so với những đồng bạc cắc đã nằm đấy từ bao giờ . Có lẻ tiếng nhạc mộc là một trong những kĩ vật ít ỏi giữa thành phố cao tốc này có thể đưa cụ bà về thuở còn đôi mươi - cái thủa thành phố còn mang màu gạch cam và những giàn hoa leo chậm .

Từ căn hộ tầng năm ở tòa nhà phía trái vẫn liên tục phát ra tiếng nhạc cổ Trung Hoa . Tiếng dây cáp kẻo kẹt, tiếng taxi thắng gấp, tiếng sương mai nhỏ giọt trên những chiếc cầu thang vòng xoáy treo, tất cả giao hưởng theo khúc nhạc ngày chừng như đã được mở đầu từ chiếc guitar mộc của người nghệ sĩ .

Những người qua đường chìm đắm trong những bản nhạc được phối hợp đầy đủ tính chất âm thanh qua những chiếc headsets nhỏ sẽ mất đi cơ hội nghe được nhịp trôi của thành phố, sự đổi thay của thời gian, và hơi thở của ngày ... Để một lúc nào đó, dừng lại, cầm bó hoa trên tay, luyến tiếc về một thời xưa cũ . Ở một thành đô, có tiếng guitar mộc ... buông chơi vơi ...

Pensee