Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

No, Thanks.

Tiểu bang nên ra cái luật: "Bắt buộc phải nhường (It is illegal NOT to) chổ ngồi (nơi công cộng) cho các ông bà bô lão, bà bầu và các em bé . Như thế người ta sẽ bớt cái khoản ... vặt vảnh và vô duyên .

Nhưng làm sao để xác định đối tượng là người mình cần phải trả chổ mà không xúc phạm người ta cũng gay go . Ví dụ một cụ bà trông lụ khụ nhưng thực chất bà ấy cảm thấy còn rất trẻ, sự nhường chổ sẽ như xô nước lạnh tạt vào lòng tự tôn của người ta . Hoặc trông một cô hơi béo vùng bụng, bước đi nặng nề, như thế chỉ có trời và cô ấy mới xác định được cô ấy có mang bầu hay không .

Chiều hôm qua có một cô tuổi trạc trung niên hai tay xách hai cái túi nặng đứng tựa cửa tàu, trông có vẽ nặng nề . Cái tính mình thì cũng hay ngại . Ngại làm chuyện bao đồng, ngại giúp người ... nói chung là ngại làm người chuyên-làm -đúng vì mình không mấy tự tin vào cái khoản "có duyên" của mình . Mình dè dặt đứng dậy, mời cô ta ngồi, rồi mình chuồn qua toa tàu kế bên để đứng . Vì là giờ cao điểm nên các toa tàu chật kín và 30 phút sau mình vẫn đứng . Thật ra đứng tựa cửa nghe nhạc, ngắm hoàng hôn trãi dài trên những cánh đồng bao la là một điều hết sức thú vị mà chỉ khi đứng lắc lư mình mới có thể cảm nhận được . Đang mơ màng thì có bàn tay khều:

- Cô ngồi đi .

Thì ra cái cô khi nãy, vừa nói vừa chỉ chổ ngồi đang có 2 cái túi để trên . Mình lẩm nhẩm .. Không lẽ bà ta theo dõi mình qua khung cửa suốt đoạn đường dài . Thế rồi bà ta đi lại cầm túi và ra dấu cho mình phải ngồi rồi xách túi đi mất . Đến trạm cuối, vừa bước xuống tầng hầm thì trông thấy cũng người đàn bà ấy với 2 túi xách bước ra từ toa tàu trên . Bà trông thấy mình . Cười .

Chợt mình nhớ tới chị B ở VN . Chị B bán chè chuối . Chồng bỏ chị và bầy con để theo vợ bé cộng thêm cờ bạc rượu chè . Ăn chè chuối nghe chị kể sự đời, mủi lòng, mình ủng hộ chị chút tiền . Chị hỏi mình thích ăn món ăn gì . Thế là ngày hôm sau chị mời mình qua nhà đãi mình một bửa tiệc ( mình nghĩ còn nhiều hơn số tiền mình ủng hộ) Mình hỏi: sao chị sài sang vậy ? Chị thở dài:

- Hơi.... Cưng cho tiền chị làm chi, mai thằng cha nó về cũng đánh chị lấy hết đem đi à .

Ba đứa con nhỏ tròn mắt gật đầu . Đúng vậy .

Mình đầu hàng trước những con người và những sự từ chối vô cùng tế nhị, họ khiến mình cảm thấy bớt ... vô duyên .

Pensee