Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

04.16.2010

Hôm nay vô đọc bài tùy bút của các chị bổng làm tôi nhớ lại tuổi thơ . 2/3 tuổi thơ của tôi bao gồm kĩ niệm buồn . Hình như tôi chỉ nhớ và mang theo có 1/5 những gì đẹp nhất của tuổi thơ - nhờ đó cuộc đời tôi luôn mang sắc hồng - như bạn thấy đó .




Tôi có thể nói rằng, tất cả những gì mà các bật cha mẹ lo sợ nhất đối với con họ, tôi cũng đã nếm mùi qua . Bị bullied ở tình trạng xấu nhất, lúc ở VN và lúc ở trại tị nạn, có thời gian tôi bị khủng hoảng thần kinh và sợ đi học, sợ đi qua những con đường, và sợ trông thấy 1 bóng quen hoặc giọng nói quen .... Tất cả tôi đã tập tự mình giải quyết hết . Chúng ta thường có nhiều lựa chọn để sống . Trong những lựa chọn đó là: trãi nghiệm, tha thứ, dứt khoát với quá khứ, hướng về tương lai . Chúng ta sẽ chẳng có thời gian để: lo sợ những gì chưa tới, buồn phiền những gì đã qua, và tránh né những gì chúng ta đang chạm trán .



Đọc thêm tùy bút của chị ND, hiểu thêm về những suy nghĩ, trãi nghiệm, xúc cảm của một thế hệ đã đến trước tôi 35 năm . Tôi hoàn toàn mù tịt về biến cố 75, về những gì xãy ra trước đó . Hay nói đúng hơn là tôi cũng không quan tâm . Tôi ngán ngẩm cái gì liên quan đến chính trị . Tôi càng ngán hơn khi ngồi nghe ai đó kể khổ hoặc than vãn về số phận . Chuyện người nhục mạ người cũng không nằm trong danh sách những gì tôi quan tâm . Tôi chỉ hứng thú duy nhất vào những mảng sáng mang màu nhân bản . Khi tôi đọc về một thân phận nào đó, tôi hiểu, tôi mong tôi hiểu, và tôi tập thông cảm - không nhất thiết là đặt trong trường hợp họ tôi cũng sẽ giải quyết giống như họ .



Điều gì liên quan đến tình yêu và hy vọng đều là những điều tốt đẹp và chẳng hề nhàm chán . Có sống, có trãi nghiệm thì mới thấy mình cần phải tha thứ và lạc quan .



Tôi cảm thấy rằng cuộc sống của mỗi người là một căn phòng có rất nhiều cửa sổ . Có người dùng rèm để che nó lại . Có người chọn mở toang mọi cánh cửa để ánh sáng lùa vào . Có người chọn cánh cửa hướng ra bờ sông để hồn họ mênh mang hy vọng . Có người chọn cánh cửa hướng ra con hẻm nhỏ, nơi có những tiếng chửi thề và những đàn ruồi bay qua lại . Có người sợ tất cả những gì bên ngoài, và khép hồn họ lại .



Pensee