Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

1.6.2011

Mấy bửa rày bận không bận mà cảm giác nó cứ cà kê dê ngỗng sao sao ấy . Cuối năm vô sở trong lúc đồng nghiệp đi chơi xa hết văn phòng vắng teo . 1 mình yên tỉnh uống cà phê ngắm mùa đông . Mà nghĩ 1 mình trong cái building già cả trăm tuổi này cũng ớn ớn chứ, nhưng tiếng còi xe, tiếng sửa nhà bên kia đường dội lên làm mình thấy không gian ngộp ngạp trở lại . Nắng lên cao trên kia rồi . Thích cái vùng mình ở . Lạnh chỉ vừa đủ để người ta "thương áo len cài vội" còn mình thì chỉ đủ lạnh tê đôi bàn tay . Ox mua cho đôi găng tay ở REI bắt mang vào . Mình bỏ chúng vào giỏ không dùng . Thích cái cảm giác lạnh tay . Sao giống câu hát "đêm 30" của VTA quá nhỉ! Đúng đêm 30, mình cũng rà tìm bài hát này, tìm câu "anh nói với người phu quét đường xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em" ... Giọng Nguyên Khang trầm, nhưng hình như anh ấy cố tình làm cho thô thô, bất cần, ... hmm nghe không cảm thấy ấm áp gần gủi cho lắm . Giọng anh Lâm Nhật Tiến thì cũng tạm thích hợp cho bài này, nhưng mình vẫn cảm thấy sự vô cảm . Giọng Bằng Kiều thì ... hmm not my cup of tea . Ngày xưa nghe bài này qua giọng cô Khánh Ly, nghe não nuột lắm . Đêm 30 ở 2010 mà não nuột quá thì cũng không thích hợp . Tính shared "đêm 30" vô FB nhưng lại xóa sợ tụi nó không hiểu tưởng mình spam . Nhưng quả thật đôi lúc mình thật muốn chia sẽ cái cảm xúc này với 1 người nào đấy có cùng cái bối cảnh quá khứ và hiểu được những câu chuyện mình cưu mang .
Mấy ngày nghĩ rồi cũng đi qua . Cuối năm vô sở viết xong mấy cái code và đã thẩy hết qua cho QA . Coi như công việc năm cũ của mình đã kết thúc . Mấy hôm nay bật điện trên bàn sáng trưng để ... đọc sách . Đọc lại mấy cuốn sách cũ, nhiều cái mình quên cứ y như mình chưa từng đọc qua, đến khi thấy dấu mình highlight mới vỗ trán, trí nhớ mình tệ thật . Vô Amazon order cuốn sách mới vừa ra tháng trước, giá còn nguyên xi beng . Người bạn đồng nghiệp cũ YIM hỏi thăm mày đang làm gì đó ? Mình nói đang đọc sách, vì rảnh . Sách gì ? Sách cũ . Thế là nó cho mình 1 câu phi lô sốp phì: Những người biết dùng bộ họ không bao giờ cảm thấy nhàm chán bản thân họ ... Đúng là lãng nhách .
Trưa hôm nọ ra Union square ăn trưa và tản bộ uống cà phê với 2 người đồng nghiệp cũ . 1 người đang nghỉ "hưu". Hình như anh ta đang chứng minh cái lệ "35 is a new 65" thì phải . Nói chung là đùng 1 cái anh ta biến mất trên "giang hồ" (high tech industry) bỏ ngang cái chức VP và tuyên bố về hưu làm cái gì mình thích . Ngoài 2 đứa (mình và con nhỏ bạn) ra thì không ai có thể track down anh này đang làm cái gì . Trông bộ thái thảnh thơi với cái mũ nĩ che kín gần nữa khuôn mặt mình hỏi anh ta có tính đi qua Thái làm 1 cuộc cách mạng chuyển đổi giới tính hoặc là đi theo 1 sư phụ nào đấy ở Ấn độ để tìm "chính mình" như là cái chị trong "eat,pray,love" không đấy ? Anh ta cười hắc hắc bảo thích cái suy nghĩ cực kì phóng khoáng, cực kì híp pi của mình . Nhưng câu trả lời là . No . 1 năm qua anh ta dành thời gian để publish mấy cuốn sách Vật lý học mà cha anh ta viết lúc còn sinh thời . Mình hỏi thế tiền đâu anh trang trải cái khoản in ấn ? anh ta nói chịu thôi, phải bỏ tiền túi . Chắc sang năm phải đi làm lại cho hảng của thằng bạn . Nói chuyện trăng cuội đến 3 giờ chiều thì 3 đứa rẽ 3 ngã . Hẹn nhau cứ 3 tháng gặp lại cùng địa điểm .
Cuộc đời có thật nhiều những khúc quanh đổi thay . Mới thoắt đó mà 3 đứa tôi đã đi 3 ngã hoàn toàn khác nhau .
Pensee