Thứ Năm, 24 tháng 4, 2008

Dòng xa lộ

Sáng nay có 1 tai nạn giao thông xảy ra trên đường xa lộ khiến cả hai bên đường xe cộ chật cứng ngắt. Nhìn dòng xe nhích từ từ khoảng 5m/hr tôi đoán là cở này phải ít nhất 1 tiếng đồng hồ mới ra khỏi đoạn kẹt xe. Biết như thế để chuẩn bị tinh thần. Vừa đạp thắng cho xe nhích từ từ, vừa lôi cái headsets trong giỏ ra để đeo vô tai, thì tôi xe đàng sau lưng tiếng còi vang "títttttttttt". Tôi vội ngó lên trước mặt thì 2-3 cái xe bên lanes bên cạnh đang chen qua trước mặt xe tôi. À, thì ra lane của tôi nhích nhanh hơn 1 chút và lợi dụng thời cơ đó, mấy chiếc xe bên cạnh tranh thủ rẽ qua để hầu mong tiến nhanh hơn về đích một chút. Trong khi đó chiếc xe đàng sau đang ra ý cảnh cáo tôi rằng "mày không mau lên để nó chen vào kìa. Đồ chậm như rùa."

Tôi cứ bình thản nghe nhạc và giữ nguyên phạm vi đường thẳng của mình mà tiến trong 1 vận tốc không thể nhanh hơn.

Cái xe vừa mới lách lên trước mặt tôi là chiếc corolla màu xanh lá cây. Đa số chủ nhân của nó là người Ấn Độ, nếu tôi đoán không lầm. Đàng sau xe có 2 cái bumper stickers, 1 cái đề "Baby on Board!", cái thứ 2 đề "My child is an honor student". What a proud parent! Tôi tự nhủ.

Khoảng chừng 2 phút sau, chiếc xe đỏ sau lưng xe tôi rồ máy phóng qua lane bên cạnh và vượt qua xe tôi. Chiếc xe xanh trước mặt thấy thế, cũng nhào qua không cần xi nhan. 2-3 chiếc xe trước tôi và ở lane bên kia cũng lao qua nhanh nhẹn trong tích tắc. Mỗi chiếc xe có mổi kiểu và mỗi năm chế tạo khác nhau. Có chiếc trắng tinh mới cáo đời 2009 mới bóc tem, và chủ nhân hẳn là một người rất yêu xe. Có chiếc cũ mèm và trên xe là những anh Mễ làm những việc lao động chân tay kèm theo những đồ nghề lũng cũng trong xe. Không biết những chiếc xe cũ này có bảo hiểm bao bọc hay không? Kế tiếp theo sau là chiếc porsche mui trần màu đen cũng đang rồ máy. Ngồi trong chiếc porsche là một ông tuổi trung niên. Ông đi đâu mà cũng phải vội nhỉ? Có lẽ ông đang trễ cuộc hẹn giao dịch đáng giá cả hàng chục triệu đô.

Trong khi đó, ở lane bên phải phía đàng sau lưng tôi, chiếc xe mini cooper màu xanh dương vẫn từ từ nhẫn nha nhích theo vận tốc dòng đường, cứ như là không có điều gì chờ đợi ở phía trước, để mặc những xe sau lưng bóp còi la ó hoặc phóng ga vượt qua mặt.

Dòng xa lộ là như thế. Nó có đầy đủ bối cảnh và tính chất như 1 dòng đời ghép lại.

Những người biết luồn lách len lỏi trong cuộc sống thì có thể về đích sớm hơn hoặc mãn nguyện hơn đối với họ. Không cứ gì người giàu, người nghèo cũng tranh đua. Những người dễ tính đạp thắng lại nhường đường cho những người khác lách qua, thì sẽ bị áp lực từ phía sau thúc đẩy và thậm chí quyền rủa là kẻ ngu ngơ chậm chạp.

Nhìn cách của một người di chuyễn trên đường có thể đoán biết được cá tính của người đó. Những người có cá tính xâm lăng và ích kĩ thì thích cắt ngang người khác, vì họ chỉ quan tâm đến mục đích và nơi đi tới của mình mà quên rằng trong một giờ đồng hồ kẹt xe này, rất có thể có bao nhiêu người cũng đang vội vàng đi đến nơi tiễn đưa, sân bay, phòng cấp cứu, phòng thi... etc... Những người có tính tình nóng nảy và thiếu kiên nhẫn thì sẽ dễ dàng bị căng thẳng và ức chế đưa đến những câu chửi rủa và những tiếng còi. Ngược lại, những người tà tà chậm rãi không hẳn là những kẻ dư thời gian. Họ cũng có những mối lo toan và những mục đích phải đến . Nhưng họ biết sống cho những giây phút hiện tại, bao gồm những điều như ý và bất như ý. Cuộc sống đôi khi cần phải đấu tranh, nhưng đôi khi cũng cần phải chậm rãi lại và biết phó thác cho sự tự nhiên.

Có lẻ khi chú ý quan tâm đến những bối cảnh giữa dòng đời đang bận rộn ngược xuôi để rồi hiểu rằng, tất cả tha nhân chúng ta điều đang song hành hướng về một nơi destination và ở đó sẽ không còn khái niệm gì về thời gian nữa. Khi đó, biết đâu chúng ta sẽ nhìn nhau và cười rũ rượi... "what did we try to rush for?" :D

Pensee