Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

nguyen cau cho nhau

Lúc nãy, có 2 ông bà cụ trạc 65 tóc bạc phơ khệ nệ kéo 4 cái vali lớn và họ ngồi 2 ghế đối diện tôi . Có lẽ họ ra phi trường để bắt đầu 1 chuyến chu du xa đâu đó trên thế giới . Ông kéo báo ra đọc, còn bà thì ngồi thảnh thơi ngó quanh, ngó những người còn tuổi lao động đang đứng ngồi trong toa tàu, ngó những mái nhà lụp xụp xan xát nhau dọc theo đường rây, ngó những cảnh vật quen thuộc, ngó bâng quơ . Hình ảnh này gợi cho tôi nhiều cảm xúc .

Lý do lớn nhất mà tôi vẫn thích đi làm xa, vẫn thích theo đoàn tàu mỗi ngày vào ra eo biển, cũng chỉ là để bắt gặp những hình ảnh, những con người từ khắp mọi ngõ ngách của cuộc sống ... Họ thật thú vị .

Hôm nay trời nắng thật đẹp . Những ô cửa sổ tòa nhà đối diện vốn đóng kín nay được mở nghiêng he hé, khiến bóng nắng hắt hết qua chổ tôi ngồi . Tôi không tránh né . Tôi thích hửi cái mùi nắng cháy hơi khen khét trên da không thuốc chống nắng . Cái mùi này là mùi của mẹ tôi hai mươi mấy năm trước mà tôi rất thích rúc đầu vào hửi mỗi khi mẹ đi làm về . À ... tôi còn thích hửi mùi khói xe nữa . Quê tôi vùng cao, không khí ngày đó rất trong lành . Những lần được hửi mùi khói xe là những lần tôi đeo hành lý theo bố mẹ tôi xuống Nha Trang hoặc về SG . Tôi nhớ như in cái cảm giác khi ngồi ở bến đợi xe chuyển bánh, hít hà mùi khói và nhìn những con người lăn xăn lao động .... Tâm trạng của một người sắp đi xa .

Lâu lắm rồi không nghe lại bài nhạc này . Hôm nay nghe trúng lúc ngồi ngắm ông bà cụ ... Mới đó mà đã 5 năm cái khoảnh khắc này với ca đoàn hát bài nhạc này cho mình ...