Thứ Năm, 13 tháng 3, 2008

Người đàn bà sang


Ở một góc phố khuất hẳn bên cạnh vịnh San Francisco có một khu thương mại tuy nhỏ nhắn nhưng khá sầm uất . Ở trong khu thương mại có một phòng triển lảm, bán tranh và dậy vẽ. Phòng studio này lúc nào cũng đông đảo học sinh và khách hàng ra vào . Tranh ở đây thuộc thể loại trừu tượng. Những gam mầu sắc và đường nét cọ mang tính chất biểu lộ cảm xúc và kích thích bản năng rất mạnh. Nhìn những bức tranh, khó có ai có thể hình dung tác giả chính là bà giáo. Bà là một người phụ nữ Á Đông độ trạc tuổi ngũ tuần, tóc đã chớm ngả màu hoa râm. Bất cứ lúc nào lớp học, từ giờ mở cửa 11 giờ sáng đến giờ đóng cửa 8 giờ chiều người ta cũng có thể bắt gặp bà ở đấy, hoặc đang tô màu, hoặc đang giảng giải hoặc đang giúp đở học sinh giải đáp các thắc mắc. Học trò của bà là những học sinh ở bất cứ lứa tuổi nào, những em bé tiểu, trung học, hoặc những người cao niên đã về hưu. Với bất cứ ai, bà đều thân ái gọi họ là "my dear" "niềm thương mến của tôi", bất kể họ là đàn ông hay đàn bà, người già hay trẻ con. Và người ta có thể xác định một cách chắc chắn rằng khách hàng và học sinh nào cũng yêu mến nét tỏa sáng đặc biệt của bà giáo .


Bà nói tiếng Mỹ lưu loát như người bản xứ. Giọng nói trầm trầm rỏ rệt như một nữ xướng ngôn viên. Dáng bà gầy và cao. Người mảnh dẻ. Mái tóc được búi gọn bên trên gáy. Khuôn mặt của bà hình chử điền. Làn da hồng hào tươi nhuận. Bà có vầng trán cao và đôi mày thẳng vừa nghiêm nghị vừa thanh tú bên trên đôi mắt sáng và vòng nhản quan đen trắng phân minh. Đôi mắt bà luôn nhìn thẳng người đối diện khi nói chuyện, nhưng cái nhìn của bà nhẹ nhàng đầy xúc cảm tỏ lộ những điều bà đang suy nghĩ, chứ không phải loại tia nhìn sắc bén của những thương gia dùng để dò xét phản ứng của người đối diện . Toàn bộ khuôn mặt của bà là công trình gần như hoàn hảo của của đấng tạo hóa, với phảng phất nét đông tây hòa hợp . Cũng khuôn mặt và vóc dáng ấy, người ta có thể dễ dàng hình dung bà trong bộ y phục của một vị phu nhân của một nguyên thủ quốc gia, hoặc ít nhất cũng là một phụ nữ quyền quí.


Nhưng không. Không chồng. Không con. Bà đi sớm về khuya một mình.


Đàn bà ở trạc tuổi bà, hoặc bạn bè hoặc người quen, chín mươi chín phần trăm ho đang hạnh phúc với chồng và ít nhất cũng đã có một vài mụn con. Điều kém may mắn của bà khiến những người phụ nữ khác cảm thấy xót xa, đồng thời cũng làm cho họ cảm thấy mản nguyện và hạnh phúc vì họ biết được mình đang được may mắn hơn người khác . Đối với họ, tình dục là một sinh hoạt lành mạnh của cơ thể. Nếu không có sinh hoạt đó người phụ nữ khó có được lành mạnh như một người đàn bà bình thường. Và chính vì thế nên họ thắc mắc. Họ thắc mắc bà đang quen ai.. và với ai... ?


Người quan tâm hơn thì khuyên bà nên chọn một trong số người qua đêm ấy để lấy làm chồng để tìm một điểm dựa. Hoặc ít nhất là để có một đứa con. Bà đã từng nuôi một đứa con nuôi từ lúc nó còn nằm nôi, nhưng năm nó sáu tuổi, nó đã vĩnh biệt bà ra đi vì cơn bệnh bứu ở óc chuyển thành ung thư không thể chửa trị . Từ đó, bà bình an với sự độc thân. Ba mươi năm trôi qua, bà chỉ mỉm cười khi họ bàn tán về đề tài hôn nhân và tính dục, và bà không phân bua.


Khi người ta đã được hưởng những kĩ niệm quá trọn vẹn, quá hạnh phúc, thì người ta sẽ không bao giờ chấp nhận một hiện tại kém trọn vẹn hơn, và từ đó người ta dễ dàng chấp nhận sống ràng buộc với những điều đẹp đẽ thuộc về quá khứ. Và người ta chấp nhận sống một mình. Đó là trường hợp của bà.
Nhà bà ở cuối con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn lên ngọn đồi nơi góc phố. Căn nhà cũ kĩ đã được xây cách đây gần nữa thế kĩ. Từ hiên nhà bà có thể nhìn thấy hầu hết phía tây thành phố Cựu Kim Sơn. Ở nơi ấy, mỗi buổi chiều, bà ngồi yên lặng nhìn ngắm hoàng hôn và hồi tưởng về những kĩ niệm đẹp nhất của đời bà.


Ba mươi năm trước, bà và chồng vừa mới cưới nhau và họ đã dọn đến thành phố này với hai bàn tay trắng. Khi đó họ còn ở tuổi đôi mươi và pha?i ở nhà thuê. Bà đi làm, ông đi học. Sau ba năm, ông tốt nghiệp kĩ sư hóa học. Bà bắt đầu ghi danh đi học tiếp và đi làm thêm ngoài giờ. Ước nguyện thứ nhất của bà là gom góp tiền để mua một ngôi nhà nhỏ có khu vườn sau nhà để làm tổ ấm cho hai người. Ước nguyện thứ hai là tốt nghiệp bằng kinh doanh rồi sau đó tạo dựng một cơ sở thương mại .


Một buổi tối mùa đông, ông đã nấu một bửa ăn thịnh soạn với hoa và nến để bất ngờ bà trong đêm kĩ niệm bốn năm thành hôn. Trong đêm ấy, ông nói với bà ước nguyện lớn nhất của ông là mong được có con . Bà bồi hồi xúc động nhưng lại chần chừ và hẹn ông năm tới, đợi sau khi bà hoàn thành những ước nguyện của bà rồi có con cũng chưa muộn. Nhìn bà năn nỉ ông mỉm cười độ lượng, "Miễn sao em vui thì anh vui." Thế là họ tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau như đôi chim non không ngại ngày tháng, cho đến ngày họ cùng nhau mua được ngôi nhà nhỏ xinh trên sườn đồi này.


Trời vùng vịnh hay có những đám mây mù bất chợt kéo về làm thành phố trở nên âm u. Định mệnh hôn nhân của ông bà cũng thế. Trong một lần lái xe dưới trời mưa gió. Đường trơn khiến ông mất thăng bằng tay lái, làm chiếc xe lao qua bên kia đường và bị một chiếc xe tải chạy ngược chiều ủi xuống hố. Sau khi cấp cứu và xét nghiệm, bác sĩ xác nhận não bộ của ông đã hoàn toàn bị hủy hoại và không có cơ may được phục hồi. Họ cho bà hai lựa chọn một là phải quyết định cho bệnh viện rút ống dưỡng sinh hay là giữ ông lại như một cái xác không hồn.


Ông là một người đàn ông xuất sắc. Trong mắt bà, ông toàn diện cả về dung mạo, kiến thức và đức hạnh . Và đặc biệt nhất là trên đời này sẽ không có ai yêu bà hơn ông. Giờ đây, ông ngừng lại ở tuổi 28, khi sự nghiệp, lòng nhiệt thành và sức khỏe đang ở đỉnh cao nhất.


Chỉ trong vòng mấy ngày, thế giới của bà đã hoàn toàn bị lật úp. Cũng như ông, bà sống như một kẻ không hồn. Bà vừa đau, vừa thương, vừa tiếc, vừa ăn năn...
Một năm trôi qua, bà quyết định đồng ý cho bệnh viện rút ống. Từ đó, bà bắt đầu cuộc sống độc thân.
Bà bỏ học, và không mong ước đạt được mảnh bằng thương mại nữa . Bà sống lặng lẻ một mình và không ngừng hồi tưởng về những kĩ niệm đẹp.

Có những lúc cô đơn, bà nhận lời đi ăn tối với một người đàn ông nào đó. Họ cũng có nắm tay, có nụ hôn. Người đàn ông với những lời hứa hẹn cũng có thể đã làm bà xuôi tai và cũng đã khiến bà có ý nghĩ tự cỡi trói mình và thả tự do cho thân xác. Cũng chẳng có ai làm quan tòa, để cần phải dằn vặt lương tâm. Ông cũng sẽ vui khi nhìn thấy bà hạnh phúc. Nhưng bà có hạnh phúc không nhỉ? Bà có yêu người đàn ông trước mặt này không nhỉ? Nghĩ đến đây bà dừng lại, và bà không còn cảm thấy ham muốn nữa. Trong lòng bà hiện lên những cảm xúc nao nao, vừa nhớ nhung, vừa dằn vặt...


Chị em bạn bè mua tặng bà những thứ đồ chơi kích thích dành cho phụ nữ . Họ không ngừng bàn luận về những câu chuyện và hình ảnh ở chốn phòng the. Có những đêm chợt tỉnh giấc, cổ bà khát, bà cũng thấy thèm một vòng tay, một nụ hôn. Nhưng rồi bà đã tập xóa tan những ham muốn đó bằng những mầu sắc và những cây cọ vẽ. Có lẽ những nhà tu hành tập kiềm chế thân xác mình bằng cách cầu nguyện hoặc ngồi thiền, còn bà, bà tô vào khung vải những hình dáng của dằn vặt, của nhớ nhung, và của ước muốn của thân xác và tinh thần.
Pha?i cha(ng nhờ đó bà thoát ly sự bế tắc ràng buộc của xác thân?


Ba mươi năm trôi qua, bà đã quen với nếp một mình. Một kiếp tu hành. Một sự thoát tục. Có lẻ do đó, ở bà toát nên một nét gì đó rất sang.

Pensee