Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Một ngày tháng 4

Một bên gọi ngày giải phóng . Một bên đặt tên ngày quốc hận .
Những đứa trẻ sinh vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến nay đã bước vào tuổi 35 .
Tôi không định nghĩa được chử tổ quốc .
Chỉ nhận ra dãi màu xanh hiện trên google search.

Người ta hỏi tôi, "Phở" phát âm làm sao ?
Tôi nhấn giọng trịnh trọng, "Phở" với tiếng thở kéo dài ở cuối câu ...
À, Nó đúng người Việt Nam, người ta kết luận .


Tôi có một cuốn sổ tay ép một cánh hoa cũ
Mang từ cánh đồng quê tôi
Đặt trên chiếc kệ thép không rĩ trong căn hộ sơn màu đỏ treo lơ lững giữa trời thành phố Vịnh
Quê hương trong cuốn sổ ấy .
Tôi tự nhủ .
Nhưng tôi chẳng mấy khi mở cuốn sổ ấy ra .
Trừ khi .
Mẹ tôi gọi . Bố tôi gọi .
Nhắn .
Số phone của ông, bà, cô, chú, bác, con gọi dùm ...
Thế là tôi mở sổ
Thoang thoảng mùi hương trầu mà có lần ngoại tôi lỡ tay quẹt vào .
Những lần như vậy tôi nhớ quê .


Tôi không có quê nội . Cũng không có quê ngoại .
Chử Quê Hương đối với tôi trừu tượng .
xa quê tôi mới gọi
để đặt tên cho bài thơ tuổi 16


Có một nhóm bạn rủ tôi vào góc "yêu Việt"
với hình trái tim ưu ái nằm giữa
Bài thơ tình được chuyển tải
Hình ảnh người thầy giáo, bác tiều phu được chuyển tải
Tôi cũng đáp lại: "Vâng, yêu lắm Việt ơi!"


Chiều hôm qua đi ngang phố lạ
Có quán nhỏ nơi góc đường
Mùi húng quế bay ra
Cơn mưa đổ rào bất chợt
Chạy . Núp .
Giàn hoa giấy đỏ giăng ngang .
Ngây người .


Tôi đi ngang nhiều thành phố lạ
đâu đó cũng phảng phất những góc nhỏ bình dị của quảng tuổi thơ tôi
35 tuổi liệu đã già
mà sao đôi lúc lòng tôi nhiều tự sự ?
Tôi trầm tư theo bản nhạc itune
Một em bé lại gần, "chị nghe gì thế ?"
À, nghe bài "kĩ niệm" của Phạm Duy
Là gì ? Em nhún vai .
Khi tôi đăng đoạn thơ "Con sông quê hương" của Tế Hanh trong facebook.
Một anh chàng trạc tuổi khen tôi làm thơ hay
Tôi hỏi, bạn hiểu gì ?
Lắc đầu cười . Thế là tôi có dịp được bày tỏ .
Và tôi tìm được sự đồng cảm .
về ước vọng của những cuộc đời xa xôi .
về một dòng sông và chân trời chúng tôi chưa một lần tới
về tác giả đã qua đời ...


Quê hương là gì
là những gì còn lại trong tìm thức
hay những gì chứa đựng ở tương lai ?
mà tôi lúng túng ..


ngồi đây
tự hỏi ...
35 năm
mẹ cho
làm người .

Pensee

giấc mơ cũ...

Dạo này đã thành thông lệ . Bước khỏi tàu điện là ghé starbucks xếp hàng mua ly cà phê sửa . Thành phố còn đậm sương mai . Nền đường còn sạch toáng . Không khí SF lạnh lạnh, không ngay ngáy mùi biển như ở Nha Trang, nhưng cũng không khô thoáng và trong lành như ở Pleasanton. Bước bên cạnh những người kéo vali hoặc xách tay vội vã . Tôi đi chậm lại . Đi sát bên đường để nhường họ qua mặt . Tôi thích đi bộ trên những con đường sớm mai như thế này . Bước qua con hẻm nhỏ bất chợt có một vài cánh hoa rơi từ ban công căn hộ trên cao cũng làm cho lòng mình lao xao . Cảm giác nữa như ở SG, nữa như ở BM. Ồn ào vội vã như SG, và lành lạnh như BM.

Ngày nào cũng đi ngang qua cái siêu thị bán Art supplies đang được tân trang với hàng băng rôn sẽ mở cửa vào Hè 2010 . Đứng lại 1 chút . Nhìn . Cảm giác giống như 1 đứa trẻ đứng trước món quà đêm giáng sinh, cứ đếm từng phút thời gian mong trời sáng có thể mở quà . Hè sắp tới rồi . Nhìn qua lớp cửa kính mường tượng tới những giờ trưa, những phút giải lao sẽ có bóng dáng của tôi lướt qua từng dãy dụng cụ thiết bị nghệ thuật ấy . Thế giới ấy còn nhiều điều để tôi khám phá .

Giấc mơ của nguyên vẹn 30 năm chợt hình thành rõ nét trong đầu . Phải, tôi ước mơ được ngồi lặng yên chỉ để vẽ tranh thôi . Ước mơ nhỏ nhoi đó mà theo đuổi tôi cả đời . Hồi nhỏ tôi vẽ đẹp lắm . Ai cũng khen tôi như thế, và tôi biết là họ không xạo . Duy chỉ có bố tôi là hoàn toàn không tán thành về những bức vẽ của tôi . Ông thật mâu thuẫn khi chính ông là người rất yêu ngành kiến trúc . Ông đam mê cã ngày lẫn đêm ngồi vẽ sơ đồ xây dựng , và ông đã từng có nguyên 1 cửa hàng cung cấp thiết bị xây dựng . Thế mà ông lại dập tắt đi ngọn lửa đam mê của tôi . Hễ thấy tôi vẽ ở đâu là ông xé, bỏ . Ông thường xuyên kiểm tra vở của tôi từng trang một xem tôi có vẽ bậy ra đó không . Tôi có cảm tưởng rằng ông không cấm vì sợ lãng phí giấy - mặc dù đó là lí do ông nêu ra - mà nguyên nhân chính là muốn dập tắt đi ước mơ khi nó còn chưa được hình thành . Hình như đối với ông chỉ có người khiếm khuyết, như là anh họ tôi, bị liệt 2 đôi chân, mới nên trở thành họa sĩ . Tôi lớn lên với nỗi ám ảnh rằng vẽ tranh là 1 việc làm không đúng, giống như là ăn vụng, hoặc trộm cắp . Tôi không ngờ cái ám ảnh đó nó theo tôi dài như thế .

Lúc đến trại tị nạn, ban điều hành trại tổ chức cuộc thi vẽ . Ở trong Âu Cơ tôi được các thầy cô cố vấn ủng hộ màu và giấy, thế là tôi tham gia với 2 bức tranh màu nước . Kết quả là cả 2 bức đoạt giải nhì . Giải nhất là bức tranh của anh kia với kĩ thuật rất pro và đẹp . Tôi cũng không ngờ tranh của tôi đoạt giải nhì vì tôi chưa từng qua 1 khóa vẽ nào . Các thầy cô nhận xét rằng vì tranh của tôi mang nhiều ý tưởng . Vẽ tranh đôi khi không cần kĩ thuật, mà quan trọng là ý tưởng . Tôi còn nhớ thầy H nói với tôi như thế . Tôi còn nhớ giải nhì mỗi giải được $5 đồng Mã Lai và gói quà gồm truyện tranh, tập và viết . Cái lần đó là kĩ niệm vô cùng sâu sắc đối với tôi . Tôi nhớ như in cái cảm giác được ngồi tự do vẽ, được thầy cô ủng hộ, cho những lời nhận xét khi xem tranh, được những tiếng khen thán phục từ bạn bè đồng lứa ở AC. Cái trãi nghiệm đó như là cái mà người ta gọi là "3 phút nỗi tiếng" bất chợt rồi tắt mà tôi nhớ mãi .

Thế rồi, tôi bước chân vào đời mang theo những câu nói của bố tôi "Vẽ vời thì lấy gì mà ăn ." Nó thành cái nỗi ám ảnh sâu đậm trong tiềm thức . Tôi có đủ lý do để hờn và trách bố tôi . Nhưng, hơn cái gì hết, tôi biết sự hờn trách đó rồi sẽ tìm đường quay ngược và chỉa vào chính tôi, vào chính sự nhu nhược và thiếu tự tin của mình . Có thể đam mê mình không đủ lớn để vượt qua nỗi ám ảnh . Có thể bấy lâu nay nỗi ám ảnh đó chỉ là 1 lý do ngụy biện, 1 cái cớ để tôi không phải vươn mình vượt qua chính mình, vượt qua những đường ranh giới tiện nghi . Có thể tôi đã chạy trốn đam mê của chính mình ? Có thể lắm ... hiểu được chính mình không phải là chuyện dễ ... ba mươi mấy năm mà tôi vẫn còn chưa hiểu hết được .

Pensee

Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010