Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2008

Khoảng khắc Cinema Paradiso
















Hồi nhỏ tôi rất mê đến rạp xem chiếu bóng . Mỗi lần được chị tôi, hoặc nhà trường hứa hẹn cho đi xem một cuốn phim gì mới công chiếu là lòng tôi nô nức đến nỗi tối hôm trước ngủ không được, cứ nghĩ về nó và lòng tràn lên một hạnh phúc lâng lâng. Niềm vui đó nó tương đương như ngày tết .

Tôi không khỏi nghĩ đến giây phút đứng xếp hàng trước rạp, tay cầm chắc chiếc vé có in số ghế ngồi . Rồi tôi sẽ mua một vài viên kẹo đường hoặc túi đậu phộng luộc của các cô cậu bán hàng rong . Rồi tôi sẽ ngồi yên lặng trong rạp chờ đợi, cho đến khi mọi bóng đèn vụt tắt . Âm thanh ồn ào hổn độn của tiếng cười đùa, la hét, bổng ngừng bặt . Một sự yên lặng tuyệt đối . Chung quanh tôi, mọi cặp mắt dường như đang tròn xoe trong bóng đen . Mọi người đều sẳng sàng trong tư thế chờ đợi . Bừng . Màn ảnh rộng lớn được kéo ra . Sáng ngời . Những thước phim nhựa bắt đầu chạy dọc trên màn ảnh, kèm theo tiếng cọc cạch, cọc cạch, của chiếc máy projector phóng ra từ phía cuối rạp .

Những dòng chử hiện lên, tên diễn viên, tên đạo diễn... Tiếng súng nỗ, tiếng tàu lửa chạy ... Bóng người mẹ choàng chiếc khăn đen đổ dài trên con đường làng . Bà lầm lủi bước đi, đôi mắt gióng về phía cuối con đường .

"Con đường này đã đưa bao nhiêu thanh niên ra trận . Bà chẳng chờ đợi ai ."

"Alyosha, khi em nói em không còn người thân nào cả, có nghĩa là em muốn nói em yêu anh đấy, ngốc ạ!"

"Anh có yêu em không?"

Đấy là hình ảnh và lời thoại của thước phim "Bài tình ca Người Lính", một trong những cuốn phim trắng đen mà tôi được coi lần đầu tiên trên màn ảnh rộng thời bé mà tôi còn mang máng nhớ được với trọn vẹn gói cảm giác trong veo .

Lúc tôi vào đại học, tôi được may mắn ở khu nội trú ngay sát cạnh rạp chiếu bóng . Những buổi tối cuối tuần vắng lặng trong không gian cô tịch của miền tỉnh lẻ, tôi thường đi bộ qua rạp, mua cho mình một vé theo chỉ tiêu giảm giá cho học sinh, thời bấy giờ là $4.50 một vé . Học sinh được bớt thêm 50%. Thêm một ly coke cỡ trung, một cái bánh mì súc xíc thơm nồng mùi dưa muối và cay cay vị tương cải xanh, thêm một thố bắp rang trộn bơ vàng béo ngậy thơm phưng phức . Lần nào cũng thế, cảm giác ngồi trong rạp chờ đợi xuất phim bắt đầu nó cũng cho tôi cái cảm giác bừng bừng tinh khôi . Cứ y như tôi vẫn còn là một đứa con nít đang ngồi đợi bóc gói quà ngày giáng sinh .

Vào mùa hè, rạp hát ở trường đại học vắng hẳn khán giả . Có nhiều hôm tôi là người khán giả duy nhất trong rạp . Tôi tha hồ chọn chổ ngồi ngay chính giữa khán phòng thênh thang, chỉ một mình tôi với màn ảnh rộng . Đến cái đoạn phim chiếu chiếc máy bay đang bay qua miền thảo nguyên . Tôi cảm thấy như mình như là nhân vật chính đang đi chinh phục thế giới, chinh phục những trở ngại nhỏ nhặt thường ngày, vượt qua những dặm thử thách để tung cánh bay theo những ước mơ . Tôi thấy mình trở nên vĩ đạị Và, cái cảm giác đó vô cùng mạnh mẽ, thiêng liêng.

Có một dạo, chiếc ghế ngồi cạnh tôi không bao giờ trống . Anh bạn thân học cùng lớp cũng xin được việc làm soát vé . Thế là cứ 9 giờ tối lại có thêm một cái bóng ôm nào là nước ngọt, bánh mì, kẹo gấu và bắp rang lui cui lần mò trong bóng tối vào chổ ngồi bên cạnh chổ tôi ngồi . Có phim chúng tôi coi đi coi lại hai ba lần là chuyện bình thường . Coi xong xuất sớm, chúng tôi ngồi tán hưu tán vượn, bàn luận đủ mọi chuyện trên đời, và chờ đợi xuất phim kế tiếp ...

Cuộc đời cứ thế trôi, kĩ thuật làm phim mỗi ngày mỗi tiến bộ . Nhưng những thông điệp về cuộc sống của những con người với những tư tưởng đẹp vẫn không hề thay đổi . Mỗi cuốn phim là một bức thông điệp về nhân sinh quan qua những mảnh đời khác biệt trên khắp mọi nẽo đường đời . Một cuốn phim được gầy dựng cách đây ba mươi năm theo bối cảnh thời bấy giờ cũng có thể đưa tôi vào hiện tại của thì quá khứ . Tôi cảm được trái tim mình nhói đau trước sự chia ly . Thế rồi nước mắt cứ thế lăn dài theo dòng âm thanh lúc trầm lúc bổng . Có lúc thoang thoảng chung quanh có tiếng nấc nghẹn và tiếng khịt mủi sụt sịt . Để đến khi nhân vật chính đứng trước mối đe dọa của tử thần, thì mọi tiếng động trở nên ngưng bặt. Hồi hộp . Nín thở . Thế rồi ngay sau đó cả rạp ồ lên những tiến cười rộn rã . Tiếng vỗ tay, tiếng hút gió vui mừng . Phải, cuộc đời này có gì đâu để mà thẹn thùng e ngại . Cứ khóc cứ cười cho thật đã, thật thoải mái, thật tự do .

"Mẹ đã không chờ được cha con, nhưng mẹ nhất định sẽ chờ được con . Về nhé, Alyosha."

"Shura, tôi còn một điều muốn nói cho em biết... đợi tôi .. "

Khi nào cũng vậy, khi cuốn phim kết thúc, tâm trạng của tôi cũng lềnh bềnh khó tã . Một nữa của tôi nằm trong thế giới hiện tại đang vương vấn với một mãnh đời nào đó không liên hệ gì đến tôi . Nữa còn lại của tôi như đã nằm hẳn trong thế giới cinema và nó đang giằng co để trở về với thế giới hiện tại .

Đấy, chính là lúc tôi xử dụng trọn vẹn gói cảm xúc mà đấng tạo hóa đã ưu ái trao ban tặng cho loài người.

Pensee